Trác Nhân lo sợ thấp thỏm không yên cả ngày trời, tin nhắn gửi cho Trần Hạ Duy ồ ạt.
Cậu mất ngủ, tiếng tin nhắn và những cuộc gọi vang lên không ngừng làm lòng cậu càng trở nên nặng nề hơn.
[Trác Nhân: Mình biết cậu rất giận, mình không muốn làm tổn thương cậu đâu.
Nếu biết chúng ta sẽ như thế này, mình thà rằng không trở nên xinh đẹp.
Mong ước cả đời gì đó, làm sao có thể quan trọng bằng tình bạn của chúng ta.]
[Trác Nhân: Cậu trả lời mình đi, đừng làm mình sợ.]
[Trác Nhân: Mình đang rất suy sụp, rất hối hận.
Mình mất ngủ, ý nghĩ uống thuốc ngủ chạy trốn tất cả vụt qua đầu mình không chỉ một hai lần.
Mình sợ mình không nhịn được mà làm chuyện nông nổi mất.]
Trần Hạ Duy bất lực vùi đầu vào hai chân: "Nếu cậu chân thành như vậy, tại sao không về nhà trực tiếp nói chuyện với mình chứ?"
Một đêm mất ngủ, Trần Hạ Duy tiều tụy đi nhiều.
Cậu vốn coi cô là bạn thân, hoàn toàn tin tưởng, nhưng hành động này của cô đã phá hủy mọi tín nhiệm của cậu.
Không chỉ là thất vọng, mà còn rất đau.
Trác Nhân là người đầu tiên biết cả hai thân phận của cậu, là người luôn ủng hộ cậu.
Họ sống cùng nhà, cùng ăn, cùng cười đùa và chia sẻ tâm sự...!tình bạn bị phản bội, sao có thể không đau?
Trần Hạ Duy buồn lòng cả ngày trời, sắp đến giờ gặp Trương Viễn Hoài mới vực dậy tinh thần đi chuẩn bị.
Bỗng nhiên rất nhớ anh ấy...
Giờ khắc này, cũng chỉ anh mới có thể xoa dịu nỗi buồn của em thôi.
Hai người ăn tối ở phòng riêng trong một nhà hàng đắt tiền, mặc dù Hạ Vy cố gắng cười nói, nhưng đến cuối buổi, vẫn để Trương Viễn Hoài nhận ra bất thường.
"Em sao vậy? Có phiền muộn à?"
Hạ Vy mỉm cười lắc đầu: "Không sao, có chút mệt thôi."
Lúc này tiếng chuông tin nhắn vang lên, lại là Trác Nhân.
[Trác Nhân: Vy Vy, mình không có biện minh, mình thực lòng xin lỗi cậu.
Mình biết cậu không muốn gặp mình, nhưng mình nhất định phải gặp cậu.
Cậu có thể đến nơi này không? Mình muốn chính tay xóa video trước mặt cậu.]
[Trần Hạ Duy: Tại sao không về nhà?]
[Trác Nhân: Nhà? Nó chỉ là nhà của cậu thôi Vy Vy à.
Cậu đã cho mình chỗ ở, cho mình cảm nhận được ấm áp, nhưng mình lại làm cậu thất vọng.
Mình, không còn tư cách để bước vào nơi đó nữa rồi.]
[Trác Nhân: Mình biết mình không có tư cách đòi hỏi nhưng Vy Vy mình xin cậu, lần gặp này cậu có thể để mình thấy Hạ Vy lần cuối không?]
Hạ Vy tắt điện thoại, mệt mỏi nói với Trương Viễn Hoài: "Có thể cho em ôm anh một lát được không?"
Trương Viễn Hoài hơi kinh ngạc, bất động vài giây.
Nhưng trước khi cô thất vọng nói xin lỗi, hắn lại chủ động ôm cô vào lòng, giọng nói bỗng nhiên ôn nhu đến lạ: "Được rồi."
Mười lăm phút sau, hai người đứng trước cửa nhà hàng.
Trương Viễn Hoài có ý muốn hộ tống cô về nhà, nhưng Hạ Vy đã từ chối.
"Anh về trước đi, em còn phải gặp Trác Nhân nữa."
"Tối như vậy em còn gặp cô ta làm gì?" Trương Viễn Hoài nghe tới tên nhỏ này liền bài xích, không vui ra mặt.
Hạ Vy: "Thôi nào, không sao đâu, bọn em là bạn mà.
Anh về cẩn thận nha."
Trương Viễn Hoài có chút bất mãn, bỗng nhiên nghĩ đến hành động vô liêm sỉ trước kia của Trác Nhân liền dặn lòng phải tách hai người ra mới được.
"Anh không muốn nói xấu bạn em, nhưng nhỏ đó không đơn giản đâu.
Đừng có dễ tin người, bị bán lúc nào cũng không hay.
Có chuyện phải gọi cho anh đó."
Đáy lòng Hạ Vy ấm áp, cô suýt không cầm được nước mắt mà khóc òa trước mặt hắn.
"Em biết rồi."
Tạm biệt Trương Viễn Hoài, Hạ Vy một mình đi đến điểm hẹn.
Vốn tưởng là một cửa hàng cà phê có không gian riêng, không ngờ lại là quán bar.
Cô đẩy căn phòng ra, tiếng ồn ào nhộn nhịp bên trong lập tức im bật.
Đám nam thanh nữ tú đồng loạt hướng ánh mắt về cô, nhìn với vẻ phán xét.
Hạ Vy biết những người này, đa số đều là sinh viên cùng trường đại học với cô.
Hạ Vy bất an đứng đực một chỗ, nhất thời không biết làm gì, cô nhìn họ, tìm thấy Trác Nhân ở giữa đám người.
Bỗng nhiên một thanh niêm không nhịn được lên tiếng cắt ngang mảng vắng lặng này, âm thanh rơi vào tai cô chẳng khác nào lời của quỷ dữ: "Cô ta là Trần Hạ Duy thật à?"
Hạ Vy hoảng sợ, lập tức xoay người bỏ chạy.
Đột ngột cánh cửa khép lại, không cho cô cơ hội thoát thân...
Trương Viễn Hoài vẫn đang trên đường về nhà thì nhận được tin nhắn khẩn cấp của Hạ Vy.
[Người yêu anh: Cứu em!!! *chia sẻ vị trí*]
Lúc hắn vội vàng chạy đến, bên trong lần nữa lặng ngắt như tờ.
Nhưng khác với thái độ không chắc vừa rồi, trên mặt bọn họ đều mang vẻ hưng phấn, háo hức xem kịch vui.
Trác Nhân quăng điện thoại của Trần Hạ Duy xuống sàn, dưới cái nhìn khiếp sợ của cậu, cô chậm rãi