Mặc dù rất sợ, mối quan hệ giữa hai người lúc này cũng có chút ngượng ngùng, gượng gạo.
Nhưng vì hạnh phúc của thằng em bảo bối, Trần Hạ Triều nhất định phải xoa dịu căng thẳng giúp hai đứa nó:
"Xin lỗi, xin lỗi mà, tôi cũng vừa mới biết thôi.
Nhưng mà có chuyện này cậu phải hiểu rõ, em trai tôi hoàn toàn nghiêm túc! Nó đã thích cậu mười năm rồi, tình cảm đều là chân thật.
Phương pháp tiếp cận của nó sai, cậu có thể giận, có thể mắng nhưng đừng hận nó đùa giỡn tình cảm nha."
Công nhận là Trần Hạ Triều rất khổ tâm, rất có tâm, có điều tiếc là trọng điểm Trương Viễn Hoài hiểu không phải ở đó.
Vừa nghe hắn nói xong, Trương Viễn Hoài nổi nóng, cơn tức giận vô cớ ập đến.
Mười năm? Haha vậy người cậu yêu không phải là tôi?
Trần Hạ Triều nhận ra bất thường, hỏi hắn: "Cậu sao vậy?"
Không có âm thanh đáp lại, chỉ nghe tiếng thở phì phò như đang kìm nén cơn giận, đột ngột Choang một tiếng vang dội, điện thoại bị Trương Viễn Hoài ném vào vách tường, màn hình vỡ nát.
Sau khi bộc phát cơn thịnh nộ của mình, Trương Viễn Hoài mệt mỏi ngồi sụp xuống như cú đập vừa rồi đã dốc hết sinh lực và cả tinh thần của hắn.
Hành động của vừa rồi của Trương Viễn Hoài làm những người có mặt nhất thời hoảng hốt, cũng làm kinh động đến Tạ Hàm.
Rất nhanh bên cạnh hắn đã xuất hiện bóng dáng thiếu nữ ấy, cô chẳng những không khó chịu vì hành động kích động của hắn mà còn lộ ra vẻ quan tâm lo lắng: "Cậu có sao không? Xảy ra chuyện gì không vui à?"
Trương Viễn Hoài ngẩng đầu nhìn Tạ Hàm, khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp gần trong gang tấc cùng với biểu cảm ân cần của cô trong mắt hắn bỗng nhiên trùng lặp với bóng hình người con gái kia.
Trương Viễn Hoài chậm rãi nở nụ cười tỏ vẻ không sao với Tạ Hàm.
Hắn bất giác chăm chú nhìn cô thêm một lúc, trong thâm tâm tự nhũ Hạ Vy không phải độc nhất, hắn đã tìm được người có thể thay thế cô rồi.
...
Đêm tối, bệnh cảm của Trần Hạ Duy trở nặng.
Cậu không nói với ba mẹ, thầm nghĩ chỉ cần ngủ một giấc là khỏe thôi nhưng cả đêm lại trần trọc không thể ngủ được.
Rất nhớ anh...
Muốn nhắn tin giải thích, muốn gọi điện để được nghe giọng nói của anh, muốn trực tiếp thấy anh lần cuối, cho dù là bắt em quỳ xuống xin lỗi cũng được.
Nhưng cái gì em cũng không làm, cũng không thể làm, vì tất cả đều là vô nghĩa.
Có liên hệ với em chỉ làm anh thấy phiền và chán ghét hơn thôi.
Câu nói quyết tuyệt của anh ngày đó đã chấm dứt tất cả quan hệ của chúng ta.
Em, chỉ có thể một mình cô độc nhớ nhung anh đến chết mà thôi.
Giữa lúc nỗi nhớ khôn nguôi đang không ngừng khuếch đại, cuống lấy đầu óc cậu như muốn nuốt hết thần trí, bỗng nhiên tiếng lạch cạch vang lên phá tan dòng cảm xúc đau khổ của Trần Hạ Duy.
Tay nắm cửa vặn nhẹ, ai đó đang vào phòng.
Mẹ Trần bước khẽ đến gần cậu, bà lay cậu dậy, lén lút gọi: "Dậy đi con, mẹ đưa con ra ngoài."
Trần Hạ Duy giả ngủ chậm rãi mở mắt, có chút cảm động nhưng vì không muốn mẹ bị ba trách nên cậu từ chối: "Không sao đâu, ba giận vài ngày là ổn rồi."
"Con còn không biết tính ông ấy? Nếu cứ tiếp tục giằng co thế này ông ấy sẽ đánh chềt con mất! Ngoan, đi theo mẹ mau."
Cậu vẫn không có ý muốn đi, bà lại cật lực khuyên nhũ mấy câu nữa.
Cuối cùng Trần Hạ Duy chỉ đành thõa hiệp lén ra khỏi nhà.
Bước đến gara vẫn thấy bà đi theo, Trần Hạ Duy ngờ vực: "Mẹ đi với con hả?"
Mẹ Trần gật đầu, bảo cậu lên xe với mình, lúc này Trần Hạ Duy có chút nghi hoặc nhưng vẫn đi theo.
Cho đến khi tài xế đưa hai người đến một nơi hẻo lánh xa trung tâm thành phố, nơi đó trên tường dán đầy bùa chú, cậu mới hối hận bỏ đi.
Nhưng đã muộn rồi, Trần Hạ Duy vừa mới xoay bước, hai người đàn ông cao to không biết từ đâu xuất hiện thình lình bắt cậu lại, cưỡng chế áp giải cậu đi vào.
Trần Hạ Duy hai tay bị trói bị ép quỳ trước một người phụ nữ có vẻ ngoài già nua bí hiểm, bên cạnh cậu là mẹ Trần đang thành tâm khấn vái.
Bà đồng liên tục làm những động tác kì lạ, nói những ngôn ngữ khó hiểu mà mẹ Trần thì biểu cảm sùng bái, chân thành hết cỡ.
Mấy lời bị ám gì đó cậu đều nghe không lọt tai, nhưng mẹ cậu thì tin sái cổ.
Bà đồng cầm mấy tờ bùa đốt lửa rồi huơ huơ lên không trung vài