"Gừ gừ."
"Xác sống đang đến?" Bọn Lục Thiên lùi lại gần nhau, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, cảnh giác nhìn tứ phía.
Quả nhiên sau những bụi cây, không lâu sau liền xuất hiện đợt xác sống đông nghẹt.
Xoẹt Niệm Ái vô thanh vô tức bò lên cây cao, nhóc tay không xé dây tơ hồng biến dị đang cố gắng trói mình ăn thịt đến nát bét không thể hồi sinh, ngay sau đó màu váy và khẩu trang trên người nhóc chuyển từ trắng sang xanh thẫm của lá cây, nhóc ẩn thân trong tán lá, âm thầm quan sát tình hình bên dưới.
Vốn dĩ số lượng xác sống ban đầu không quá nhiều, nhưng trong lúc dẫn dụ bọn chúng qua đây để kéo dài thời gian cho Trương Viễn Hoài thì nhóc không may gặp phải đội quân xác sống thứ hai.
Nếu không chuyển hướng chúng kịp thời, phía Trương Viễn Hoài sẽ gặp bất lợi.
Vì vậy nhóc liền dẫn đám tạp nham ban đầu gia nhập vào đội quân mới xuất hiện đó rồi dụ bọn chúng đến tìm đám Lục Thiên.
Điều kì lạ là sau khi sáp nhập, nhóc không thể phân biệt xác sống mới và cũ, bọn chúng bỗng nhiên hành xử thống nhất như một đội quân thực thụ.
Đồng thời, không biết có phải vì là một nửa xác sống hay không mà nhóc cảm ứng được một luồng cộng hưởng không lớn đang cố truyền đạt gì đó.
Nhóm dò đường của Lục Thiên ngoại trừ Vương Nhật thì đều là dị năng giả mạnh mẽ, họ đã sớm không còn lo sợ vì bị xác sống bao vây, lúc đầu có chút kinh ngạc do số lượng, nhưng ngay sau đó liền hừng hực khí thế chiến đấu.
Niệm Ái khinh khỉnh: "Non."
Lũ xác sống vừa gặp con người liền ào đến như vũ bão, tốc độ không những nhanh mà mơ hồ còn có hình thái tổ chức.
Dị năng giả không ngừng tung chiêu, xác sống không ngần ngại tiến lên, lập tức mặt đất hỗn loạn.
Một lát sau, dị năng giả bắt đầu lùi bước, có người sợ hãi thốt lên: "Bọn chúng đang hỗ trợ nhau!"
Cố Thanh lên tiếng, vẫn giữ trạng thái bình tĩnh: "Có người điều khiển bọn chúng!"
Niệm Ái cười hì hì, thầm nghĩ ngay cả nó còn chưa chắc mà tên này dám khẳng định như vậy? Đúng là rất khả nghi nha.
Lục Thiên cau mày, còn muốn hỏi tại sao hắn biết thì Vương Nhật nghiêm trọng nói: "Kẻ đó là ai?"
Cùng lúc sau tán cây, một con xác sống thân cao gần 3m, bắp thịt chắc nịch như titan xuất hiện.
Mặt nó biến dạng, hai mắt toàn màu đen, những chiếc răng nhọn nhuốm đầy máu và nước bọt lỏm chỏm nhô ra khỏi hàm, vốn dĩ nó đang chậm chạp đi tới, đám Lục Thiên sững sờ nhìn nó mà cơ thể bất giác run rẩy, áp lực khổng lồ đè nặng lên hai chân.
Nó vừa lộ diện, những con xác sống khác bất ngờ ngừng tấn công, quy củ sếp thành hàng như thật sự có thần trí.
"Vua, vua xác sống?" Giọng hắn nhão đến mức khiến người ta tin rằng sau đó hắn sẽ khóc thét lên.
Không biết có phải vì hắn miệng thúi không, hắn vừa dứt lời, tên xác sống khổng lồ đột ngột tăng tốc độ, còn những con xác sống khác cũng hành động.
Bọn chúng hăng máu lao vào cắn người, cho dù là bản thân họ mang dị năng nhưng giờ khắc này cũng không khỏi kinh hãi chạy tán loạn.
"Mau lên đây!" Tiếng hét vang vọng như cứu thế vang lên.
Nhìn phía không xa, một chiếc xe bán tải đã được cải tiến rầm rầm chạy đến, là cứu viện!
Không biết Cố Thanh đã liên lạc với họ từ lúc nào, khi thấy xe đến hắn là người phản ứng đầu tiên.
Cố Thanh khẩn trương nói lớn: "Xe cứu viện đến rồi, mọi người tranh thủ chạy lên đi!"
Hắn vừa dứt lời, hiện trường càng hỗn loạn, ai cũng muốn sống.
Bình thường hai chữ anh em, giờ này bốn chữ anh em cái l*n.
Bọn họ bắt đầu xô xát nhau giành cơ hội chạy thoát thân, kỷ luật gì đó đều bị giẫm đạp, có kẻ chơi dơ đến mức làm Lục Thiên tức điên.
Vua xác sống nhào đến trung tâm đám người, bàn tay to với những cái móng nhọn hoắc như mũi giáo quét qua, vài người trong tay nó đều bị đưa lên mồm nhai bấy.
Vương Nhật kích hoạt dao găm thành trường kiếm, y vừa nhường đường cho người khác tháo chạy vừa đối phó lũ xác sống tay sai.
Trong lúc không đề phòng, một người thấy vua xác sống đang lao đến họ liền ham sống đẩy y ra chắn thay.
Ngay khoảnh khắc Vương Nhật mất thăng bằng rơi vào móng vuốt khổng lồ, một tiếng nổ cực đại cùng âm thanh thảm thiết ngất trời vang lên.
Thời điểm Trương Viễn Hoài vác súng đại bác cầm tay lộ ra sau màn khói cùng cánh tay vua xác sống đứt lìa rơi xuống đất, độ hảo cảm của Vương Nhật mất mát do đổi lấy thứ vũ khí trên tay hắn đã được phục hồi.
Mặt Trương Viễn Hoài bị máu bắn trúng vốn đã hơi kinh, hắn còn bày ra biểu cảm tàn