Không biết y lấy tự tin ở đâu ra mà đáp chắc nịch: "Sẽ không có chuyện đó, hoàng thượng không phải là người như vậy."
Trương Viễn Hoài nghe xong chỉ biết cười châm biếm: "Ha, ngươi lạc quan quá nhỉ? Tin tưởng Tiêu Thuận quá nhỉ? Nhưng ta không lạc quan, càng không tin hắn!"
Mày Từ Thụy Y nhíu chặt, khuôn mặt vốn mang nét tĩnh lặng không sinh khí, giờ lại càng khổ sở, y gằng giọng hỏi: "Rốt cuộc thứ gì là của ngươi? Ngươi đã đánh đổi ngôi vị để lấy ta, ngươi không nhớ hay là cố ý quên? Mọi chuyện đã như vậy rồi, tại sao cứ mãi cố chấp với nó?"
"Ngươi thì biết cái gì? Ngươi hiểu cảm giác món đồ trong tay bị vuột mất sao? Tại sao lấy ngươi thì ta phải mất đi ngôi thái tử? Ta và ngươi có gì sai? Ngươi không hiểu cảm giác của ta, ngươi luôn luôn cau có chống đối ta mà chưa bao giờ chịu hiểu cho cảm giác của ta!" Trương Viễn Hoài hét lên một tràn oán hận, đổi lại Từ Thụy Y sau khi nghe xong không còn kích động nữa.
Y cười tự giễu, ánh mắt nhuốm đầy thê lương chất vấn: "Ta không hiểu? Ta có gì không hiểu? Ta, còn hiểu ít hơn ngươi sao?"
Không hiểu sao biểu cảm này của y làm tim Trương Viễn Hoài đau nhói, thậm chí hắn có chút hối hận vì đã lỡ lời rồi.
Từ Thụy Y nhìn hắn, ánh mắt của y làm hắn chột dạ.
Trương Viễn Hoài tự nhận không thẹn với lòng, nhưng đối mặt với sự thất vọng của y, hắn mơ hồ nhận thấy mình đã làm chuyện gì vô cùng bất nhân bất nghĩa.
Y lại cười khổ, Trương Viễn Hoài càng ngày càng có ám ảnh với vẻ mặt này của y.
Khuôn mặt lạnh nhạt, nụ cười bất lực lại có chút tự trào phúng, sự xa lạ kéo dài khoảng cách, dường như y có thể rũ bỏ mọi ràng buộc với hắn ngay lập tức.
Hắn sợ sau nụ cười của y, đến cả tư cách nói chuyện với y cũng không có.
Hắn sợ một ngày, y tàn nhẫn vứt bỏ hắn mà đi đến một nơi xa xôi không thèm báo trước.
Trương Viễn Hoài bất an, nóng nảy trong lòng đều bị sự lạnh nhạt của y dập tắt, giờ khắc này ngay cả quỳ xuống xin lỗi hắn cũng nghĩ đến rồi.
Hắn hối hận vì sao bản thân lại thừa nhận.
Chỉ cần giấu y, đợi đến lúc đại nghiệp thành công, chứng minh mình đúng, tới lúc đó y sẽ hiểu cho hắn thôi.
Từ Thụy Y há miệng, đoạn đang định nói gì đó có tính nghiêm trọng bỗng nhiên liên tục ho sặc sụa.
Ngay lập tức y vội bịt miệng mình lại, kì diệu là khi y không còn ý muốn tranh cãi thì cơn ho cũng ngừng, cùng lúc, máu chảy ra kẽ tay y.
Trương Viễn Hoài cả kinh, vội vàng giơ tay muốn đỡ y, nhưng Từ Thụy Y chán ghét hắn, theo phản xạ hất mạnh tay hắn ra.
Hắn đực người khó tin, hai tay bất động trong không khí.
Từ Thụy Y muốn làm lơ vẻ mặt tổn thương của hắn, nhưng cuối cùng chút cứng rắn cũng không đành lòng thể hiện, chỉ có thể hạ giọng bỏ lại một câu: "Bây giờ ta không muốn thấy mặt ngươi."
"Thụy Y! Ngươi làm sao vậy? Nói rõ ra đi!" Trương Viễn Hoài nói với theo.
Rầm! Cánh cửa đóng lại, ngăn cách hai người.
Trương Viễn Hoài đứng bên ngoài, đến lúc này, nước mắt cứ thế như thủy triều chảy thành dòng không ngừng rơi xuống.
Hắn cứ thế đứng bất động trước cửa, lát sau tiếng nấc nghẹn vang lên khắp Lạc viện.
Trương Viễn Hoài lủi thủi bỏ đi trong sự cô độc đáng thương.
Từ Thụy Y cố gắng bỏ ngoài tai tiếng khóc của Trương Viễn Hoài, tâm tình như ngọn lửa bắt nhiệt, đụng cái gì cũng muốn bùng nổ.
Lòng y dữ dội đấu tranh, thứ gì đó đang không ngừng rụt rịt kích động y, xúi giục y nổi điên, mê hoặc y...!tự tử.
Tiếng đàn át tiếng khóc, âm thanh từ hối hã dồn dập dần trở nên ổn định bình yên.
Y tịnh tâm gãy đàn mãi đến giờ thuốc, tâm tình mới xem như trở về trạng thái bình thường, lúc này một nha hoàn cẩn thận bưng thuốc sắc vào cho y.
Từ Thụy Y nhìn lượng thuốc kì cục, màu sắc ngã đen trong chén, chỉ biết thở dài mắng Trương Viễn Hoài ấu trĩ nhưng cũng không tức giận mà uống cạn.
Tình trạng này vẫn tiếp tục tái diễn, may mà hôm thứ ba, thuốc sắc đã cải thiện, không còn quá khét hay quá liều nữa.
Thấy Từ Thụy Y uống xong chén thuốc địa ngục đó, nha hoàn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Y phong thái tao nhã bỏ chén xuống, chậm rãi hỏi.
Nha hoàn lập tức cúi đầu, lúng túng: "Công tử, nô, nô tì mạo muội cầu xin ngài đừng giận vương gia nữa! Vì người, ngài ấy điên cuồng học y thuật, sắc thuốc luôn rồi.
Tấm chân tình này, thật sự rất đáng trân trọng!"
Từ Thụy Y kinh ngạc, sự ngỡ ngàng phá vỡ nét mặt tĩnh