"Bộ cậu hong nghĩ chuyến này làm rùm ben lên thích khách kéo đến đầy thành hả?" Đại Lợi sâu sắc ái ngại sự lạc quan của Trương Viễn Hoài.
Hắn chỉ lo tị nạnh với Tiêu Thuận mà không nghĩ đến chuyện mình đang ở địa phương nào à?
Tiêu Quân là kẻ thù không đội trời chung, Từ Thụy Y là tội nhân bán nước, chỉ một trong hai người đã dư sức gây nên sóng gió, khiến tử sĩ liều mạng một phen, nói gì đến chuyện một đôi cùng đến.
Vậy mà Trương Viễn Hoài còn muốn vào kinh thành của người ta đánh tiếng, đúng là sợ sống lâu mà!
Trương Viễn Hoài khinh bỉ: "Cái lũ vô dụng đó thì làm được gì? Chẳng phải tao với anh Vĩnh Thương đã đến đây một ngày trời mà chẳng có tên nào dám bén mảng tới sao?"
Đại Lợi nhắc nhở: "Xem thường người khác là không nên nha."
"Biến, mày đang xem thường tao đó." Hắn mắng Đại Lợi một câu rôi quay qua nắm tay Từ Thụy Y, ân cần: "Được rồi, vậy chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi đi."
Đại Lợi lí nhí: "Cậu có phải người khác đâu, cậu là kí chủ ngốc của tui mà."
Đại Cát: "..." Nghe xong câu này trong lòng có cảm giác hơi kì kì.
Tên tóc đỏ nào đó thấy vẻ mặt của Đại Cát liền cười khà khà không dứt.
Chiều tối, đúng giờ hẹn với vu nữ.
Vu nữ là một lão bà cao tuổi, tóc đã bạc trắng, trên khuôn mặt già nua có vẽ ấn kí thần bí, hai mắt chỉ toàn tròng trắng, phong thái già dặn cao thâm.
Trương Viễn Hoài giấu thân phận, vừa vào liền trực tiếp thỉnh giáo: "Ta đọc đâu đó trong một quyển sách cổ, có đề cập phân lượng Một phần ác ý, vạn phần đậm sâu nghĩ mãi không thông, mong người giải đáp."
Lão vu bà không vội trả lời, sau vài giây trầm mặt bỗng nhiên cười rộ lên.
"Ta chỉ có thể nói với tộc nhân Xích Nguyệt.
Người kia, không theo ngươi sao?" Lúc nói câu này lão vu bà hơi hé mắt, dù không nhìn thấy đồng tử nhưng vẫn có cảm giác áp bức và thần bí vô cùng.
Trương Viễn Hoài cả kinh, bà ta nhận ra thân phận của hắn rồi?
Nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên có chút bất an nên không tránh khỏi nghi kị.
Lão vu bà như có thể nhìn rõ tâm tư hắn, thẳng thừng vạch trần: "Ngươi sợ à? Ha ha muộn rồi."
Bà ta vừa dứt lời, sương trắng ngập cả căn phòng, dày tới mức giơ tay lên không nhìn thấy gì.
"Đm nó trúng kế rồi." Trương Viễn Hoài không nhịn được thốt ra "lời vàng ý ngọc".
...
Xuân tháng ba, tại một khu ổ chuột đối diện khu đô thị sầm uất, một đứa trẻ họ Trương chào đời.
Đứa trẻ oe oe cất tiếng khóc trong vòng tay ba mẹ, hai vị phụ huynh hạnh phúc khôn cùng.
Người phụ nữ xinh đẹp không cầm được nước mắt nhìn đứa trẻ, giọng nói dịu dàng tựa thiên thần: "Viễn Hoài, tên của con là Viễn Hoài.
Viễn trong vĩnh viễn, Hoài trong hoài thương, ba mẹ sẽ luôn luôn yêu thương con."
Viễn trong vĩnh viễn, Hoài trong hoài thương? - Thật là một cái tên ý nghĩa.
Trương Viễn Hoài thần trí mơ hồ nghĩ.
Hắn trong hình hài đứa trẻ ngày ngày hưởng thụ tình thương của ba mẹ, loay hoay đến đầy tháng, người ba kinh hỉ báo tin: "Anh trúng số rồi, anh trúng số rồi."
Mẹ hắn vỡ òa, cả nhà ôm nhau hạnh phúc ngập tràn.
Gia đình hắn từ khu ổ chuột chuyển đến chung cư cao cấp, Trương Viễn Hoài được đi học trong trường danh tiếng, từ nhỏ đã không phải chịu vất vả khổ cực hay lo lắng bất cứ thứ gì.
Nhưng dù sống trong cảnh đủ đầy viên mãn, hắn vẫn cảm thấy không được thõa mãn.
Dường như có thứ gì đó thiếu mất mà hắn mãi chưa tìm được.
Năm mười ba tuổi, khi tài xế đưa hắn về nhà có đi qua một căn biệt thự xinh đẹp, tim hắn bỗng thịch một cái hụt mất nhịp, có thứ cảm xúc kì diệu nào đó trào dâng trong tim, khiến hắn không tài nào làm lơ được.
Trương Viễn Hoài cho tài xế dừng xe, thân hình nhỏ nhắn quẩn quanh ngôi biệt thự rộng lớn của người ta vô cùng tốn sức.
Hắn đi đi lại lại mãi chỗ bức tường, bối rối nhìn dưới chân tường phía sau lùm cây như cảm thấy chỗ này đáng lẽ ra phải có thứ gì đó.
Sau một hồi làm chuyện gây chú ý, bảo vệ của biệt thự phát giác ra hắn, ông ta nắm hắn lôi ra, hắn giả ngu bảo mình bị lạc.
Lúc này tài xế của hắn chạy đến giải vây mới xem như thoát nạn.
Kể từ ngày đó, hắn vài ba hôm lại lượn lờ trước căn biệt thự xinh đẹp kia như chỉ nơi đó có thể thu hút được sự chú ý của hắn, khiến hắn để tâm.
Mãi đến mùa hè năm mười lăm tuổi, thi tuyển sinh lớp mười kết thúc thuận lợi, không hiểu sao lại khiến