Tình yêu của anh có bao nhiêu to lớn? Anh cho em vinh hoa phú quý, một đời an yên.
Anh hiến dâng cả vận mệnh chí tôn để đổi lấy một thân phận bệnh tật tội đồ.
Giờ khắc này, cảm nhận nhiệt độ cơ thể chuyển lạnh của anh trong vòng tay, em cuối cùng đã hối hận.
Nếu biết kết cục của anh là thương tâm, vỡ nát, em cần gì một đời an nhiên?
Em đắc ý vì chưa bao giờ ngần ngại hi sinh mạng sống cho anh, đã từng nghĩ bản thân vô cùng cao thượng vĩ đại.
Nhưng cuối cùng em cũng hiểu ra, trong tình yêu đâu chỉ có kể công? Bằng lòng cho đi tính mạng là vì em biết mình sẽ không như vậy mà biến mất, thứ tính toán tầm thường đó sao có thể sánh với nhượng bộ bao dung một đời của anh?
Anh yêu em, âm thầm trao hết tất cả tốt đẹp cho em không lấy một lời than phiền.
Còn em chỉ biết ấu trĩ khắc ghi từng thứ nhỏ nhặt.
Em luôn biết cách khiến anh yêu em, nhưng vĩnh viễn không biết cách yêu một người.
Em cố gắng yêu anh, kết quả anh toàn nhận lại đau khổ...
"Xin lỗi...!xin lỗi..." Tất cả đều là lỗi của em.
Trương Viễn Hoài đau khổ ôm thi thể lạnh băng của y vào lòng, dao găm lần nữa nhét vào tay y rồi phũ tay mình lên đó, mạnh mẽ siết lấy, phập một cái dứt khoác đâm vào tim mình.
Máu tươi lập tức trào ra nhuộm đỏ tinh đồ, thời gian ngưng động, không gian trắng xóa vỡ nát, huyết lệ rơi xuống, miệng hắn nở nụ cười dịu dàng: "Là ta phụ ngươi, chết không hối tiếc."
...
Không gian chủ thần.
Thượng Tích bước ra từ hư vô, thần sắc nghiêm trọng ngồi xuống ghế làm việc nói: "Có bug."
"Bug? Nhưng tôi đã kiểm tra, không phát hiện ra." Đại Cát tỏ ra khó hiểu.
"Có kẻ cố ý giở trò với hệ thống truyền tống của tôi, ngoài ra thông số đầu tiên của Tô Tuệ tương đồng với Hạ Vy."
Mặc dù y là lần đầu tiên tự thiết kế thế giới giả lập cho một người nên không tránh khỏi có sai sót ngoài ý muốn phát sinh nhưng năng lực của y không phải làm cảnh, không thể nào dưới sự kiểm soát của y mà bỗng nhiên hệ thống truyền tống lại xảy ra sự cố, còn trùng hợp khiến hệ thống liên lạc có kết nối nhận thức của y trục trặc được.
"Vậy chúng ta tính làm sao?" Đại Cát vẻ mặt nghiêm trọng theo.
Thượng Tích phân phó: "Lần này cậu thay Đại Lợi làm hệ thống hỗ trợ, lưu ý sự việc."
"Vâng." Đại Cát nhận mệnh, sau đó vốn định liên lạc với Đại Lợi, nhưng vừa thấy hành động của Thượng Tích liền ngưng lại, câm nín.
Nhìn cái kịch bản y tự thiết kế kìa, ngang trình máu chó của Phong Niên, Cố Cảnh luôn rồi.
Chậc, lòng dạ nam nhân, ấu trĩ thấy ớn.
Đại Cát trượng nghĩa mở miệng giúp kí chủ của Đại Lợi một câu, cẩn thận ám chỉ: "Chủ nhân, có phải kịch bản này hơi quá không?"
"Làm sao?" Thượng Tích bỗng nhiên cao giọng.
Ha, ăn nói cục súc ghê nhờ.
Đại Cát tốn nước bọt phân tích: "Kí chủ vừa mới trải qua kích thích lớn như vậy, ngài nên chọn kịch bản nhẹ nhàng để làm dịu cảm xúc của cậu ấy.
Nhưng kịch bản này với thế giới trước trùng hợp tạo nên bẫy kép, đối với cậu ấy quả thực là quá sức chịu đựng.
Nếu không khéo sẽ gây nên thương tổn lớn đến tâm lí..."
"Không sao." Thượng Tích tiếc chữ như vàng từ chối.
"Chủ nhân, mục đích của chúng ta là điều trị tâm lí, phục hồi nhân cách của kí chủ, chứ không phải hành hạ tinh thần cậu ấy!" Đại Cát to gan thuyết phục.
Thượng Tích ngày càng lộ ra thái độ kì lạ: "Tôi đã quyết định rồi, cậu không cần phải nói thêm."
Mi mắt cậu ta giật giật, do dự hỏi: "Chủ nhân, có phải ngài giận kí chủ rồi không?"
"Không!"
"..." Xem cái biểu cảm oán phụ đó kìa, vậy còn nói không giận?
"Đúng rồi, bỏ cái chương trình gắn độ hảo cảm để đổi lấy vật phẩm cho tôi."
Đại Cát lười phân bua: "Vâng."
Trong khi chờ Trương Viễn Hoài trị liệu, Đại Lợi theo quy trình trao đổi thông tin với Đại Cát.
Lúc này nghe cậu ta phổ biến mục tiêu tiếp theo xong, Đại Lợi tỏ ra không hiểu: "Tại sao lại bỏ chương trình dùng độ hảo cảm lấy vật phẩm? Chẳng phải kí chủ rất thích à?"
Đại Cát giải thích: "Đại khái là muốn kiểm tra kí chủ đi.
Huống hồ nếu có độ hảo cảm, thân phận của y sẽ bị lộ."
"Chủ nhân quá tùy tiện rồi đó, cứ thêm rồi bỏ, lần trước đi theo cốt truyện, rồi cái thông báo tâm lí tội phạm của kí chủ cũng vậy." Đại Lợi phàn nàn.
"Chịu thôi, dù gì cũng là lần đầu, phải thử nghiệm mới biết chứ? Không thích