Trương Viễn Hoài lắc đầu, không tài nào chấp nhận được một Vĩnh Thương dưới diện mạo này, luôn miệng phủ nhận: "Không thể nào, không phải ngươi!"
Hắn kích động đẩy y ra chạy vụt mất, hòa trong bóng tối cùng với sự bất lực, khổ đau của Thượng Tích.
Tại sao là tôi thì không được?
Tối hôm đó Trương Viễn Hoài không tài nào chợp mắt, trời vừa sáng liền mượn cớ học vũ đạo tránh mặt Vĩnh Tề.
"Vì sao lại tránh mặt người ta?" Đại Cát lâu rồi chưa bắt chuyện.
"Không thích thì tránh thôi."
"Cậu có thành kiến với y à? Nhưng ngay từ thế giới đầu y đã một lòng yêu cậu còn gì?" Cái này là cậu thắc mắc lâu rồi.
Trương Viễn Hoài mím môi một hồi như đấu tranh giữa nói và không, cuối cùng nhận ra vẫn là không muốn nên hắn qua loa đáp: "Hắn ta là kẻ dối trá, không tin được."
"Dối trá???" Nếu nói lưu manh, khốn nạn, mặt người dạ thú gì đó thì Đại Cát còn lí giải được, nhưng đáp án là dối trá thì cậu có chút không thông vì theo như những gì y thể hiện, mỗi lần gặp hắn đều không ngại móc ruột gan ra, nào có giả dối? - Hay là, kí chủ đã phát hiện ra gì rồi?
"Đệ tập cả buổi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi." Một giọng nói nhu mì vang lên, Trương Viễn Hoài nghe như được ân xá, chẳng chút tha thiết nào luyện tập tiếp mà phi xuống đài.
Nữ nhân trẻ tuổi nhìn thái độ miễn cưỡng cùng biểu cảm chân thực của hắn liền không nhịn được phì cười, không thể không nói, mỗi cái nhấc tay liếc mắt của nàng thực sự khiến người ta mãn nhãn, sâu sắc cảm thụ được cái gọi là phong tình vạn chủng.
Hoa Hà là đệ tử của bậc thầy vũ đạo Lâm Anh, tuy cuộc tỉ thí năm năm trước không giành được tiếng đệ nhất vũ cơ danh chính ngôn thuận do bị đối thủ chơi xấu, lấy lưỡi lam giấu trong lót giày, thủ thuật ấy cực điêu luyện, nàng mang vào đi lại nhẹ nhàng hoàn toàn không phát hiện ra dị vật nhưng vừa thực hiện động tác kinh điển của bản thân liền bị khứa sâu đến tận xương khiến bản thân suýt phế nhưng vẫn là một huyền thoại khó ai bì lại.
"Tỷ định đến Ngự thiện phòng lấy điểm tâm cho Lâm Anh cô cô phải không? Để đệ đi cho."
Trương Viễn Hoài trải qua nhiều kiếp nhiều đời cũng học được cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, mặc dù chỉ có thể áp dụng cho những người thuận mắt hắn nhưng chắc rằng Hoa tỷ tỷ này là một trong những người có đãi ngộ đó.
Hoa Hà đi lại khó khăn, tính tình lại rất thoải mái nên khi được đề xuất giúp đỡ liền không chút lòng vòng nhận lấy ý tốt: "Vậy đa tạ."
Trên đường đi đến Ngự thiện phòng có đi qua Ngự hoa viên, Trương Viễn Hoài theo thói quen tấp vào lượn một vòng để ngó mấy cái bông hồng đỏ mới nở, tuy nhiên vừa bước vào địa phận này đã bị âm thanh vương vấn của đàn tranh thu hút sự chú ý.
Hắn còn tưởng Vĩnh Tề đang grank mình, thầm mắng y "Phiền phức" nhưng cũng không nhịn được liếc mắt qua đó nhìn một cái, bất ngờ là người ngồi giữa những bông hoa xinh đẹp ngát hương gãy lên khúc "Tương phùng" không phải Vĩnh Tề mà lại là Thịnh An.
Trương Viễn Hoài lụp bụp trong lòng, bất giác đã bước tới trước mặt hắn, tâm tình kích động gặng hỏi: "Sao ngươi biết khúc nhạc này?"
Thịnh An hơi ngẩng đầu nhìn người vừa đến, vẻ đẹp mảnh mai thanh thoát này lại là một phong vị tuyệt trần khiến người ta nhớ mãi không quên.
Hắn hơi khó hiểu: "Trăm năm trước chuyện tình của Ngụy vương vang danh bốn bể, tuy không được người đời bấy giờ chấp thuận nhưng cũng là một giai thoại, đặc biệt khúc nhạc tỏ tình Từ thái tử của ngài vẫn còn lưu truyền rộng rãi đến hiện tại.
Người của Thần quốc ít nhiều cũng từng nghe qua khúc "Tương phùng" vài ba lần, cô nương thật sự không biết sao?"
"Ta, ta..." Trương Viễn Hoài mặt đỏ như gấc, không phải thẹn thùng xấu hổ gì mà là vì phẫn nộ muốn bùng nổ.
Quả nhiên tên khốn đó lại lừa mình!
Hắn không đáp Thịnh An, tức giận đùng đùng bỏ đi nên hoàn toàn không bắt được ánh mắt âm trầm của hắn.
"Vừa rồi là gì?" Đại Cát không có lắm chuyện như Đại Lời, có việc gì cũng đều nói miệng làm Đại Lợi mất đi một thú vui tình thú.
[Thời Thần: Cậu đang nói cái gì vậy?]
"Em cũng không biết anh muốn nói cái gì?"
Vừa rồi đang theo dõi Trương Viễn Hoài đi đến Ngự thiện phòng, bỗng nhiên trên màn hình theo dõi xuất hiện một nép gấp cực nhỏ, chớp mắt một cái Trương Viễn