Nhiệm vụ đã phân ra, ba người bọn Mộng Vân thì đi tìm nơi ở tạm, còn Xuân Đức cùng Phong Lãng lúc này đi kiếm thức ăn.
Sau khi ba người Mộng Vân rời đi thì Phong Lãng liền cười cười đi tới trước mặt Xuân Đức hỏi:
“ Lão đại, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Nghe được Phong Lãng gọi mình là lão đại thì Xuân Đức cũng không nói gì mà chỉ cười cười, hắn lúc này chỉ tay về đống thịt khô đang vương vãi trên mặt đất nói:
“ Lượm lặt hết đống thịt khô(lúc trước bị Xuân Đức rút hết máu) kia, nhặt luôn cả mấy cái xác kia nữa rồi đi theo ta.”
Phong Lãng nghe vậy thì ngay lập tức đi qua bên kia nhặt mấy bộ thi thể bị bóp của mấy tên xấu số. Sau khi đã nhặt xong thì hắn lại quay về bên cạnh Xuân Đức chờ đợi sai bão.
Lúc này đây Xuân Đức nhìn hắn khẽ gật đầu cười cười, sau đó không nói gì thêm mà đi ra ngoài bờ biển.
…….
Không qua bao lâu thì Xuân Đức cùng với Phong Lãng đang đứng ở rìa hòn đảo, rìa hòn đảo nơi này có một bãi cát khá đẹp. Sau khi quan sát địa thế nơi này một chút thì Xuân Đức nhìn qua Phong Lãng nói:
“ Quăng mồi đi.”
Phong Lãng nghe hắn nói thì lập tức ném một cái thi thể khô đét xuống biển. Ngay khi cái xác vừa xuống biển thì mắt nước liền bắt đầu trở nên bạo động.
Đứng ở trên bãi cát nhìn xuống vùng biển nông gần đó Xuân Đức có thể dễ dàng nhìn thấy vô số những loại cá có hình thù dữ tợn đang lao về phía cái xác mà Phong Lãng vừa vứt xuống.
Lúc trước nhìn thấy thi thể của trung niên mặt đen rơi xuống biển thì liền bị đám quái ngư nơi này ăn sạch thì Xuân Đức liền đã nghĩ ra biện pháp dùng xác chết câu cá. Biện pháp này vừa an toàn mà lại hiệu quả.
“ Kéo mồi lên.”--- Xuân Đức lại ra lệnh một tiếng.
Phong Lãng ngay lập tức lại kéo cái xác kia lên bờ cát. Hắn kéo cái xác lên thì đàn hung ngư lúc này cũng thi nhau nhảy ra khỏi mặt biển, bò lên trên bờ.
Xuân Đức cũng chỉ chờ có vậy, ngay khi đám quái ngư kia lên bờ thì hắn liền dùng pháp nguyên ngưng tụ ra vô số ngọn lao.
“ Vèo vèo vèo…”
Những ngọn lao kia như mưa rào đồng dạng bay đến đám quái ngư, trong nháy mắt vô số quái ngư bị ngọn lao đâm chết không kịp ngáp. Thoáng cái cả bờ biển đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Máu tươi từ đám quái ngư bị chết chảy xuống biển, ngay lập tức lại thu hút đến vô số quái vật biển.
Trong số quái vật biển kia Xuân Đức nhìn thấy có 6 con tôm dài to lớn, toàn thân màu xanh, hai cái càng có thể nói là khủng bố, chiều dài thân thể của bọn chúng phải đạt tới 30 mét có hơn.
Nhìn thấy mấy con tôm kia thì hai mắt Xuân Đức liền sáng lên, ngay khi đám tôm kia vào phạm vi công kích của hắn thì hắn liền không trần trừ mà ra tay.
Điều động pháp nguyên từ bên trong thể nội, Xuân Đức tạo ra 6 long trảo to lớn. 6 long trảo kia lúc xuất hiện cũng vô cùng vi diệu, bọn nó vừa xuất hiện thì liền đã nắm mấy con tôm lớn kia rồi.
Khi vừa ngưng thực thành công thì bọn chúng liền quắp chặt mấy con tôm sau đó nhấc bổng ra khỏi mặt nước. Cũng không rõ là Xuân Đức đã làm cách nào mà mấy con tôm kia không có chống cự, cứ mặc cho hắn lôi ra khỏi mặt nước.
Nhìn mấy con tôm mà mình vừa bắt được thì Xuân Đức liền nhếch môi cười. Nhìn qua bên phía Phong Lãng hắn nói:
“ Về thôi.”
Tiếp sau đó hai người mang theo chiến lợi phẩm quay về tìm ba người bọn Mộng
Vân, Vân Huyên cùng Mộng Tước. Còn về phần bờ biển lúc này đang có từng đàn quái thú cắn giết nhau thì hai người mặc kệ. Dù sao thức ăn cũng đã kiếm đủ không cần thiết phải dây dưa với đám kia.
Hai người không để ý cũng không có nghĩa là những người khác không để ý, ngay khi hai người vừa rời đi không được bao lâu thì tại trên bờ biển liên tục có độn quang xuất hiện.
Những người này không ai khác chính là đám tu sĩ tham gia nhiệm vụ lần này, bọn họ nhìn thấy từng đàn quái ngư đang cắn giết lẫn nhau, thi thể trôi nổi khắp thì không khỏi vui mừng, từng người tranh thủ vớt lấy một cái thi thể còn tương đối nguyên vẹn sau đó rời đi.
Đừng nhìn biển nơi đây nhiều cá mà lầm tưởng muốn bắt bao nhiêu thì bắt, nước biển nơi này vô cùng quỷ dị, chạm vào thôi cũng khiến cho tu sĩ tiêu hao tiên lực, vì vậy càng không phải nói lặn xuống biển để săn bắt cá rồi.
Xuân Đức cũng vì biết điểm này nên không có tự tiện đi xuống biển bắt cá mà lại dùng mồi nhử là vậy.
…….
Rất nhanh thì Xuân Đức cùng Phong Lãng đã tìm thấy ba người còn lại, vì cả hòn đảo này chỉ còn mỗi tổ đội của hắn nên việc tìm nơi ở lại cũng không phải là điều gì quá khó khăn.
Vị trí ở lại của bọn họ là ở bên trong một cái khe sâu, nơi đây có một cái hang động khá lớn, có thể cho mấy chục người cùng lúc ở lại. Lựa chọn nơi đây làm nơi ở lại tạm thời cũng không phải là không có lý do, nghe Mộng Vân nói thì làm như vậy là để trốn tránh “ Quỷ Băng” cùng với “ Quái Vật Biển.”
Đối với điều này thì 3 người khác không ai phản đối, Xuân Đức cũng như vậy, hắn cũng tán đồng cách làm của Mộng Vân.
Sau khi gia cố lại nơi ở, bố trí thêm một cái huyết trận( trận pháp dùng máu tạo thành) để đề phòng trường hợp bất ngờ. Tiếp theo Xuân Đức phân cho mỗi người khác một con tôm, riêng phần hắn 2 con.
Về phần những người khác thích làm gì với mấy con tôm thì hắn không quan tâm, bọn họ thích ăn sống hay ăn chín gì thì tùy. Còn hắn thì đương nhiên là vẫn theo bài truyền thống rồi, nướng lên ăn.
Do mấy con tôm khá lớn nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài nướng, với kinh nghiệm ăn bờ ở bụi lâu năm thì hắn nhanh chóng làm sạch hai con tôm, sau đó thì nướng lên.
Do không có Sói Mập ở bên cạnh nên việc đốt lửa lần này cũng do hắn phụ trách, chắc do lâu quá không nướng nên tay nghề của hắn xuống thấp. Cả hai con tôm to đùng mà hắn nướng cháy hơn phân nửa, may mà phần thịt khá dày nên hắn vẫn còn cái ăn.
Nhưng chung quy hắn vẫn còn khá hơn nhiều so với đám đại thiếu gia, đại tiểu thư như đám người Mộng Vân, Phong Lãng, Mộng Tước, Vân Huyên. Đám người kia loay hoay cả buổi còn chưa nướng xong con tôm.