- --o0o---
Thời gian qua nhanh, mới đó mà đã gần 10 năm đi qua. Thời gian ở lại thế giới kiếm cùng ma pháp của Xuân Đức cuối cùng cũng đã kết thúc.
Trong mười năm này thực lực của hắn cũng không có tăng lên bao nhiêu, một phần vì hắn lười tu luyện, một phần vì con mồi của hắn cũng đã hết. Một phần khác là vì không có uy hiếp. Trên cả cái đại lục rộng lớn có được 6 tên thần cấp thì 2 trong số đó đã bị hắn giết. Về phần bốn tên còn lại thì bị hắn khống chế, vì vậy hắn cũng chẳng cần phải tăng lên thực lực làm gì cho mệt.
Tuy thực lực của hắn không tăng lên nhưng thế lực Vong Linh Hắc Ám Hiệp Hội mà hắn tạo ra thì mỗi ngày một bành trướng lớn mạnh hơn. Không đầy mấy năm thì Hắc Ám Vong Linh Hiệp Hội đã trở thành thế lực đứng đầu cả đại lục.
Mặc dù Vong Linh Hắc Ám Hiệp Hội lớn mạnh vô cùng nhưng lại cũng không mang tham vọng thống nhất toàn bộ đại lục, vì vậy mà các thế lực trước kia vẫn duy trì trạng thái vốn có của nó.
Mà cũng phải nói, nhờ thế lực hùng mạnh nắm ở trong tay, gần 10 năm này hắn vận dụng thế lực dưới tay cày tung cả cái thế giới ma pháp này lên, đồ vật ly kỳ cổ quái tìm được không ít nhưng đa phần đều là phế phẩm đối với hắn, đồ vật kia ở thế giới ma pháp này có thể là thần binh tuyệt thế nhưng nếu mà mang ra ngoài cũng không khác gì đồng nát sắt vụn là bao. Vì vậy hắn đều mang hết những thứ kia ra bán hoặc mang cho thủ hạ.
Về phần cô bé Lan Đóa. Cô bé ngày xưa cùng đi lượm rác với Xuân Đức lúc này đã hoàn toàn đổi khác. Bây giờ nàng cũng đã là một đại mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa cô bé còn trở thành một thánh ma pháp sư cao quý, ngoại trừ Xuân Đức cùng Mộng Vân ra thì nàng là người có quyền lực lớn nhất trong thế lực của Xuân Đức.
Trước khi rời khỏi thế giới kiếm và ma pháp thì Mộng Vân cũng đã thay mặt cho Xuân Đức trao lại tất cả quyền lực Lan Đóa, đương nhiên đám thuộc hạ thân tín cũng được cất nhắc lên các địa vị cao hơn.
Bề ngoài là như vậy nhưng thực tế tất cả mọi việc đều là do Mộng Vân tự chủ trương, về phần Xuân Đức thì hắn chẳng có liên quan gì, vốn dĩ hắn cảm thấy đây cũng chỉ là một nơi dừng chân tạm thời, sau này rời đi cũng chẳng bao giờ quay trở lại nên hắn cũng chẳng thèm để tâm làm gì cho mệt người.
Nói như vậy cũng không hẳn là hắn không để ý mọi chuyện, thực tế người mà hắn quan tâm thì hắn vẫn giúp đỡ, có điều hắn không phô trương giống như Mộng Vân mà thôi. Ví dụ như cố bé Lan Đóa chẳng hạn, trước khi rời đi hắn đã truyền cho cô bé một môn bí thuật có thể khống chế sinh mệnh kẻ khác. Hắn tin rằng, chỉ bằng bí thuật kia thì cô bé có thể tạo dựng cơ đồ riêng của bản thân mà không cần phải dựa vào ai cả.
Còn nếu như việc gì khó quá thì có thể nhờ mấy tên “ Pháp Thần”, “ Kiếm Thần” ra tay giúp đỡ, dù sao nắm giữ sinh mệnh của mấy tên kia trong tay, Xuân Đức cũng không tin lúc Lan Đóa tới nhờ mấy tên kia lại không giúp.
…..
Trước khi chia ly mãi mãi thì Xuân Đức cũng tổ chức một bữa cơm nhỏ, mời Lan Đóa cùng với đám thuộc hạ thân tín tới dự. Bữa cơm hôm đó có thể nói vô cùng hoàn hảo, mọi người có tâm tư gì cũng thổ lộ ra hết, nói hết những gì trong lòng ra, khiến cho bầu không khí càng thêm hài hòa.
Đến cuối bữa ăn thì Xuân Đức còn được Phi Nhã gọi ra một nơi riêng tư thổ lộ tình cảm riêng, cô nàng kia rất mạnh dạn nói lời yêu hắn. Xuân Đức lúc đó cũng hơi kinh ngạc nhưng sau đó hắn liền nói thẳng.
“ Hắn không có yêu nàng cũng nói nàng ta nên tìm một người đàn ông tốt mà gửi gắm cả đời” tuy nói như vậy hơi có làm người khác đau lòng nhưng thà một lần đau rồi thôi, còn hơn để người ta đau khổ cả đời.
Ấy vậy mà không biết lúc sau hai người vì sao lại cuốn lấy nhau, hôn nhau một lúc thật lâu, nếu không phải Xuân Đức đột nhiên bị truyền tống trở về không gian chờ tầng 6 thì có khi hai người đã có tình một đêm cũng nên.
- --o0o---
Thần Võ Nguyên Tháp – Không gian chờ tầng 6.
Lúc này đây cả một không gian rộng lớn lại chỉ có 2 người Xuân Đức cùng Mộng Vân.
Nhìn Mộng Vân lúc này vẫn còn đang sụt sịt thì Xuân Đức không khỏi cảm khái cô nàng đa cảm, chỉ là sống chung gần 10 năm thôi mà lúc chia tay đã không nỡ rời xa rồi.
……
Thời gian đi qua 10 phút, lúc này Mộng Vân vẫn còn tiếp tục khóc, nàng ta vừa cầm mấy viên đã ký ức xem xét vừa khóc sụt sịt. Xuân Đức có phần khống chịu nổi liền nói:
“ Có cần phải thương tâm vậy không? Nghe ngươi
khóc mà tai ta cũng nhanh đóng kén rồi.”
Cũng không biết Mộng Vân lấy đâu ra can đảm, lúc này nàng ta trợn to cặp mắt xinh đẹp của bản thân nhìn Xuân Đức tức giận nói:
“ Mặc kệ ta, không phải việc của ngươi, cái đồ vô cảm. Ngươi không thích nghe có thể không nghe mà, ai bắt ngươi nghe đâu. Hừ.”
Thấy cô nàng tự dưng lại nổi đóa thì Xuân Đức cười cười, nụ cười của hắn lúc này có chút gian ác, Mộng Vân nhìn thấy nụ cười kia của hắn thì lập tức ngừng khóc, sau đó nàng cũng đã ý thức được vấn đề. Lúc này nàng vội vàng nói:
“ Lúc nãy ta lỡ miệng, ngươi đại nhân có đại lượng đừng chấp nhặt với tiểu nhẫn như ta…. Ta…”
Nàng còn chưa nói xong thì đã thấy Xuân Đức xuất hiện ngày trước mắt, bị bàn tay của hắn vỗ nhè nhè lên mặt thì cả người nàng cứng đơ, muốn nói gì nữa nhưng làm sao cũng không thốt ra lời.
Xuân Đức nhìn vào mắt cô nàng, dùng bàn tay khẽ vỗ vỗ khuôn mặt non mềm kia, hắn mỉm cười nói:
“ Nếu là kẻ khác thì ta đã sớm đập chết từ lâu nhưng cô thì khác, vì cô là thuộc hạ thân tín của ta nên ta sẽ không trách tội cô, có điều làm thuộc hạ phải có giác ngộ của thuộc hạ, lần sau ta không muốn nhìn thấy cảnh này nữa, không nên làm mấy việc vô nghĩa như vậy. Cô là người thông minh hẳn là hiểu ta nói gì.”
Mộng Vân lúc này cũng đã ngừng khóc, trên mặt xuất hiện thần sắc bối rối khi nội tâm bị nhìn thấu. Sau một lúc nàng mới gật đầu nói:
“ Ta biết rồi, lần sau sẽ không vậy nữa.”
Xoa đầu Mộng Vân, Xuân Đức tiếp tục mỉm cười nói:
“ Ngoan lắm, tuy việc làm của cô chẳng có ý nghĩa gì nhưng mà ta có lời khen cho khả năng diễn kịch của cô đấy, có tiến bộ hơn nhưng lần trước. Sau này ít ra cũng không vô dụng nữa.”
Bị Xuân Đức nói thẳng ra như vậy thì trên khuôn mặt của Mộng Vân liền hơi đỏ lên, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn Xuân Đức nữa.
“ Hóa ra ngươi đều biết cả. Ngươi có phải cảm thấy ta rất dễ lừa gạt phải không?”
Xuân Đức rất thẳng thắn nói:
“ Ừm, rất dễ lừa gạt, ở với cô lâu rồi bây giờ cô nghĩ gì ta cũng có thể đoán được. Nhưng mà cô yên tâm đi, trên đời này ta chỉ cho phép cô bị mình ta lừa gạt mà thôi.”
Mộng Vân nhẹ gật đầu đáp:
“ Ta biết. Cảm ơn ngươi.”
Lúc này đây nếu như có người ngoài ở đây nghe được câu chuyện của hai người Mộng Vân cùng Xuân Đức thì đảm bảo tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái không thôi. Sẽ chẳng ai hiểu bọn họ đang nói về cái gì.
…….
Trò chuyện thêm một lúc thật lâu cùng Mộng Vân sau đó Xuân Đức lại dùng “ Cổ Tịch Mật Quyển” tiến vào không gian trao đổi đặc biệt của Thần Võ Nguyên Tháp. Lần này đi vào bên trong không gian trao đổi Xuân Đức mang theo sự mong đợi vô cùng lớn.
……...
Vừa tiến vào bên trong không gian trao đổi đặc biệt thì Xuân Đức liền đã nhìn thấy con rắn lừa đảo.
Con rắn lừa đảo kia vừa nhìn thấy hắn thì liền cười nham hiểm mấy lần, sau đó nói:
“ Đợi ngươi đã lâu à, hắc hắc, làm ta sốt hết cả ruột.”
Xuân Đức nhìn thấy cái điệu cười khả ố kia thì không khỏi cảm thấy nổi hết da trâu da bò lên, đánh giá con rắn lừa đảo trước mắt, nhìn cái bộ dạng gian thương kia thì Xuân Đức rất là hiếu kỳ, lúc này hắn quyết định hỏi ra câu hỏi mà hắn nghi vẫn từ lâu:
“ Này, lão gian thương, có thể cho ta hỏi một câu được không?”
Cửu Đầu Hoàng Kim Xà lập tức gật đầu nói:
“ Ngươi có công trạng mà, thích hỏi gì hỏi đi.”
Gật gật đầu Xuân Đức nói:
“ Ta rất tò mò vì sao lúc ta đến trao đổi vật phẩm thì ngươi liền xuất hiện, hơn thế nữa lại còn rất nhiệt tình, ta cảm thấy có cái gì đó quái quái.”
Cửu Đầu Hoàng Kim Xà nghe hắn hỏi vậy thì thở dài thườn thượt sau đó mới nói:
“ Hóa ra là ngươi muốn biết việc này à. Được rồi, để ta từ từ nói cho ngươi nghe. Trước hết ta giải thích một chút cho ngươi nghe về tình trạng Thần Võ Nguyên Tháp hiện tại.”