Cân Cả Thiên Hạ

Chi nhánh nhiệm vụ khởi động


trước sau

Những ngày tiếp theo Xuân Đức cùng Mộng Vân đều ở lại Vương Lâm Phủ, ở bên trong đại viện của Lâm Thừa Vũ.

Trong mấy ngày này, dưới sự giảng giải của Lâm Thừa Vũ cùng muội muội của hắn Lâm Kinh Hương thì Xuân Đức cùng Mộng Vân cũng biết được nơi này là nơi nào. 

Thế giới nơi này có tên có gọi Lôi Phong Đại Lục, tên của cả đại lực này được lấy theo tên của một tên đại năng tu phong lôi song hệ, nghe Lâm Thừa Vũ nói thì tên kia đã bước vào thần cảnh. Còn về thập phương thần cảnh là cảnh giới gì thì Xuân Đức cũng không rõ lắm.

Của đại lục chia làm bốn vực, tuy đều gọi là vực như so với tiên vực thì có mấy vạn cái vực của cái đại lục này đều không bằng một góc của một vực nhỏ nhất tại tiên giới.

Vị trí của hắn hiện tại ở Nam Vực, nghe nói nơi này võ đạo, lẫn thuật đạo đều phát triển thấp kém nhất trong các vực, người của Nam vực đi ra đều bị bạn bè các vực khác kì thị xa lánh.

Còn về phần Vương Lâm phủ lại là một thế lực lớn tại một cái quốc gia tu chân nhỏ ở Nam Vực. Nghe nói người có tu vi đứng đầu ở cái quốc gia gọi là Nam Việt quốc này cũng chỉ có tu vị Luyện Hư sơ kỳ mà thôi.

Nghe xong Lâm Thừa Vũ giảng giải, Xuân Đức cũng không cảm thấy gì, dù sao trong mắt hắn hiện tại thì cả cái đại lục này cũng giống như một cái tu chân tinh cấp thấp, cũng đều là nơi chim không thèm ị mà thôi. Ở nơi nào còn không phải giống như nhau. Nam vực, Đông vực, hay Bắc vực gì đó trong mắt hắn cũng vậy thôi.

……

Sau nhiều ngày ăn không ngồi rồi vô nghĩa thì hắn cũng bắt đầu chỉ dạy Lâm Thừa Vũ, có điều tên này tư chất có thể nói là phế nhất trong những người mà hắn gặp được. Khả năng lĩnh ngộ cùng tiếp thu của tên này cực kỳ thấp, lắm lúc giảng giải cho tên này khiến hắn tí nữa nổi khùng.

Thực sự mà nói thì tên này ngoài trừ bản tính rất lương thiện cùng sự cần cù hơn người ra thì không còn ưu điểm gì khác. 

……

Ngày hôm nay vẫn giống như bao nhiêu ngày, tại diễn võ trường của Lâm Gia. 

Xuân Đức đang chỉ đạo cho Lâm Thừa Vũ tu luyện kiếm kỹ. Có điều sắc mặt của Xuân Đức lúc này rất không tốt nhìn Lâm Thừa Vũ.

Hắn nhẹ dùng hai tay vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa liếc mắt nhìn Lâm Thừa Vũ bất đắc dĩ nói:

“ Ngươi sao lại có thể đần như vậy, ta cảm thấy ta đã rất đần rồi không ngờ ngươi lại còn đần hơn ta nửa, chỉ có 2 chiêu mà thôi, luyện cả hơn nửa tháng rồi vẫn sai cơ bản.”

Lâm Thừa Vũ lúc này ngượng ngùng đứng nơi đó gãi đầu nói:

“ Tà thiếu, ta lại làm sai ở điểm nào à? Sao ta cảm thấy mình làm không có sai à.”

Nhìn cái vẻ mặt ngây ngô kia của Lâm Thừa Vũ mà Xuân Đức cảm thấy một trận bất lực, giờ hắn mới biết muốn dạy dỗ một người thành tài là cần nỗ lực lớn đến mức nào, nếu như học trò thông minh một chút còn đỡ chứ gặp mấy tên đần đần, dù hao hết cả tâm lực thì cũng chẳng thấy khởi sắc gì.

Thở dài một hơi, Xuân Đức nói:

“ Chiêu thức người ta đơn giản dễ thi triển, lúc vào trong tay ngươi nó bỗng chốc rườm rà phức tạp, ta nói rồi người đừng có tự sáng chế ra mấy cái động tác dư thừa nữa, giống như chiêu Ly Hận Thiên người ta thì hơi nghiêng người chém ra vì sao ngươi cứ phải nghiêng người sau đó thì xoay người chém ra. Nhìn thì đẹp thật đấy có điều cái chúng ta truy cầu là nhanh chuẩn, tàn nhẫn, không phải màu mè hoa lá cành. Còn nữa.. À mà thôi đi.”

Xuân Đức vốn đang còn định nói cái gì nhưng nhìn cái bộ dạng ngây ngô, ngượng ngùng kia của Lâm Thừa Vũ thì hắn hết muốn nói luôn.

Nhìn qua cô nàng Mộng Vân đang đứng cách ở nơi kia không xa cười trộm nói:

“ Vân, lại đây ta có việc muốn nhờ.”

Mộng Vân lúc này thu lại nụ cười, làm một bộ nghiêm túc đi tới trước mặt Xuân Đức nói:

“ Làm sao? Có việc gì à.”

Vừa nói nàng vừa liếc nhìn Lâm Thừa Vũ, thấy hắn đang ngây ngô gãi đầu thì không khỏi che miệng cười duyên.

Xuân Đức lúc này hữu khí vô lực nói:

“ Ta cảm thấy mình hết duyên cùng với tên đần này rồi, dạy cho hắn 3 chiêu Tịch Diệt Thiên, Ly Hận Thiên, Thiên Ngoại Thiên phiên bản thu gọn. Dạy cả tháng rồi mà đến cơ bản vẫn sai,
ta lúc này đang nghi ngờ có phải là do bản thân quá vô dụng hay không nữa.”

Mộng Vân cười hì hì nói:

“ Vậy ngươi muốn nhờ ta việc gì?”

Xuân Đức bộ dạng đáng thương nhìn Mộng Vân cầu xin nói:

“ Vân. Cô giúp ta dạy tên đần này đi. Ta cảm thấy còn dạy hắn nữa rất có thể một ngày sẽ phát điên sau đó một bàn tay chụp chết hắn.”

Mộng Vân lộ ra một bộ do dự khó quyết nói:

“ Như vậy liệu có được không, dù sao hắn là người trong số mệnh của ngươi, nếu để ta dẫn đạo lỡ may xảy ra việc gì thì sao?”

Xuân Đức chỉ Lâm Thừa Vũ nói: 

“ Ta tiếp tục dẫn đạo hắn thì mới gặp vấn đề đấy, ta mà còn dạy tên đần này thêm thời gian nữa có khi chính mình sẽ bị tức giận quá mức, tự đứt đoạn hết kinh mạch mà chết.”

Ngay khi hai người đang nói chuyện thì một âm thanh vô cùng không hài hòa vang lên.

“ Ha ha ha. Lâm đại công tử nghe nói được cao nhân giúp đỡ khởi tử hồi sinh, quả nhiên đúng là sự thật. Nhưng làm sao đường đường là đại công tử của Lâm gia lại để cho một tên tiểu thí hài dùng tay chỉ thẳng mặt nói là đồ đần đây. Tuy sống lại rồi nhưng cái bản tính nhu nhược trước kia vẫn không hề thay đổi.”

Nghe được những lời này thì Xuân Đức, Mộng Vận, Lâm Thừa Vũ đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc cẩm phục, đi theo phía sau là hai nữ tử cùng một lão giả.

Vốn trong lòng đang vô cùng phiền muộn, lại nghe được tên kia châm chọc Lâm Thừa Vũ thì Xuân Đức không hiểu sao lại cảm thấy tức giận. Có lẽ là do hắn cảm thấy người mà bản thân tốn công đào tạo lại bị kẻ khác nói là tên nhu nhược thì sinh ra tức giận.

Ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, một loại khí tức cực độ nguy hiểm tán đi ra bên ngoài, hắn nhìn về tên thiếu niên kia lạnh lẽo nói:

“ Con tiểu côn trùng từ đâu đến, ta cho ngươi nói lại lần nữa, ngươi nói ai là kẻ nhu nhược, nói cho rõ, nếu không nói rõ thì sau này cũng không cần nói nữa.”

Nhiệt độ bên trong không khí thoáng cái phải hạ xuống mấy chục độ, bầu trời đang nắng đẹp đột nhiên tối sầm lại, gió lạnh nổi lên, từng bông tuyết rơi xuống lả tả, một loại cảm giác tiêu điều tang thương bao trùm khắp cả Vương Lâm Phủ.

Nhìn thấy ánh mắt cùng với cảm nhận được khí tức lạnh lẽo từ Xuân Đức phát ra thì yết hầu mỗi người ở đây đều khô khốc, tên nam tử cẩm bào lúc trước còn đang cười đểu lúc này sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, hắn đứng không vững trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Về phần lão giả cùng hai nữ tử ở phía sau cũng không khác là bao, cả đám ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt trắng xám cắt không ra giọt máu.

Cũng ngay vào lúc này, ở bên trong đầu của Xuân Đức cùng Mộng Vân vang lên một thanh âm nhu mì.

“ Hoàn cảnh hiện tại phù hợp điều kiện nhiệm vụ 92%, mở ra nhiệm vụ ẩn. Sư đồ con đường.

Miêu tả nhiệm vụ: Tự tìm hiểu.

Phần thưởng: Nhiệm vụ thành công. Phần thưởng chưa biết.

Phạt: Nhiệm vụ thất bại. Giai đoạn một của nhiệm vụ xem như thất bại không có tư cách tiếp tục giai đoạn thứ 2. Người tham gia nhiệm vụ trực tiếp bị gạt bỏ.”

Xuân Đức cùng Mộng Vân sau khi nghe xong thì sắc mặt không khỏi biến đổi.

Đúng vào lúc này một âm thanh vô cùng cấp bách vang lên:

“ Tiền bối xin dừng tay. Tiểu nhi vô chi xin tiền bối tha cho một mạng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện