Vốn chuyến đi tới hoàng thành của Nam Việt Quốc rất yên bình, không có chuyện gì xảy ra nhưng khi đi tới nữa đường lại có việc bất ngờ phát sinh.
Đang ngồi nhắm mắt tu luyện Tứ Dực Trận, đột nhiên Xuân Đức cảm ứng được hai luồng uy áp khổng lồ, luồng uy áp kia từ phương trời xa đang nhanh chóng tiếp cận đến đây.
Tuy luồng uy áp kia còn ở rất xa nhưng đám tu sĩ bên trên phi thuyền đều đã cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía chân trời xa xa.
Lâm Kinh Hương lúc này cũng rúc vào trong lòng của Mộng Vân sợ hãi hỏi:
“ Sư phụ, có chuyện gì vậy. Hương nhi cảm thấy hình như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đến gần.”
Mộng Vân lúc này thần sắc cũng vô cùng ngưng trọng, ánh mắt nàng nhìn về phía phương trời xa xa, trong ánh mắt hiện lên thần sắc lo lắng.
Nhưng khi nàng nhìn qua Xuân Đức ngồi tu luyện thì trong lòng lại trấn định trở lại, nàng tin tưởng chỉ cần có hắn ở đây thì không việc gì phải sợ. Hắn sẽ giải quyết tất cả.
Quả nhiên, sau khi nàng vừa nghĩ như vậy liền đã thấy Xuân Đức đứng dậy, hắn nhìn qua nàng một cái lãnh đạm nói:
“ Ta đi một chút sẽ quay lại. Ngươi ở đây lo cho những người này.”
Mộng Vân hiểu ý Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Ngươi đi đi, ở nơi này đã có ta rồi. Ngươi không cần phải lo.”
Bây giờ nhiệm vụ ẩn mở ra, hai người Lâm Thừa Vũ cùng Lâm Kinh Hương vô cùng quan trọng, nếu hai người không may xảy ra việc gì rất có thể dẫn đến nhiệm vụ thất bại, mà nhiệm vụ một khi thất bại thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy mà Xuân Đức mới muốn giải quyết phiền phức từ sớm. Bất kỳ có nhân tố bất ổn nào hắn liền sẽ tiêu diệt, tránh cho có việc ngoài ý muốn phát sinh.
Sau khi rặn dò Mộng Vân một tiếng thì hắn liền trực tiếp hóa thành một vệt sáng màu đen biến mất ở phía dưới chân trời xa xa.
Nhìn thấy Xuân Đức dời đi, đám người đều trở nên bất an. Lúc này Lâm Thừa Vũ hướng về phía Mộng Vân hỏi:
“ Mộng Vân tiểu thư, Tà Thiếu đi đâu vậy?”
Mộng Vân đang ôm Lâm Kinh Hương trong lòng nhìn hắn khẽ cười, an ủi nói:
“ Không có chuyện gì, hắn đi làm một chút việc nhỏ, rất nhanh sẽ quay trở lại.”
Mọi người nghe vậy thì trong lòng có rất nhiều nghi hoặc nhưng cũng không ai lên tiếng hỏi gì thêm. Cả đám đều giữ trầm mặc tiếp tục lên đường.
……
Xuân Đức sau khi rời đi không bao lâu thì đã đi gặp hai kẻ kia. Lúc Xuân Đức nhìn thấy hai tên kia thì cũng không khỏi giật mình, hắn nhìn thấy hai tên kia cả người là sát khí đỏ lòm, toàn thân toát ra khí tức bạo ngược.
Có điều đây cũng không phải là điểm làm hắn giật mình nhất mà điểm làm hắn giật mình chính là trên tay hai người kia cũng có một cái ấn ký “ Huyết Nguyệt” cái ấn ký kia lúc này đang phát ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ.
Sau khi phát hiện điểm này thì Xuân Đức cũng đã hiểu ra vấn đề, hắn cũng biết hai tên này là bị làm sao.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, trong miệng thì xem thường nói:
“ Hai kẻ thất bại bị sát tâm không chế mà thôi, làm ta còn tưởng là tên Lôi Địch kia quay về báo thù. Ảnh, giết bọn chúng.”
Xuân Đức vừa dứt lời thì Bóng Ảnh liền xuất hiện, ánh mắt lăng lệ nhìn hai người trước mắt, hắn liếm môi nói:
“ Đồ ăn ngon. Lâu rồi không nhìn thấy mỹ vị thế này.”
Nói xong thì cả người hắn liền hóa thành đạo tàn ảnh biến mất, tiếp sau đó hắn liền xuất hiện ở bên cạnh hai kẻ bị sát niệm khống chế đánh ra một quyền.
Một quyền này
uy thế vô cùng khủng bố, nếu như đánh trúng vào đầu thì hai tên Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kỳ trước mắt tất nhiên nổ tung đầu.
Nhưng mà việc đầu lâu nổ tung, dịch óc cùng xương vụn bay loạn bốn phía không có diễn ra, từ trên hai cái ấn ký huyết nguyệt trên tay hai người phát ra ánh sáng màu đỏ đại thịnh hóa thành hai vòng ánh sáng bảo vệ hai người vào bên trong.
Luồng ánh sáng màu đỏ kia tuy nhìn mỏng manh nhưng lúc va chạm với một quyền của Bóng Ảnh thì lại có thể ngạnh kháng được một quyền của hắn.
“ Ầm ầm.”
Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai tên kia tuy được lồng bảo hộ màu đỏ bảo vệ nhưng vẫn bị lực trùng kích khủng bố đánh bay về ra xa xa.
Bóng Ảnh nhìn thấy cảnh này thì kinh dị nói:
“ Thứ quỷ kia là gì, vậy mà có thể ngăn cản một quyền của ta.”
Xuân Đức lúc này cũng hơi nheo mắt lại, hắn cảm thấy nếu cứ để cho Bóng Ảnh một mình đối phó với hai tên kia sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vì vậy, hắn trực tiếp gọi ra Long Sát cùng Nguyên Ma. Bốn người nhìn nhau một cái sau đó cùng nhau ra tay.
“ Ầm ầm ầm…”
“ Đùng đùng đùng…”
Xuân Đức cũng không có kế gì hay, hắn lúc này cho Long Sát cùng Nguyên Ma dây dưa hai tên kia, còn hắn cùng Bóng Ảnh thì điên cuồng dùng vũ khí công kích hai kẻ kia.
Hai tên kia liên tục bị công kích thì trong miệng phát ra những tiếng rống giận.
“ Đáng chết. Đáng chết. Các ngươi đều đáng chết.”
Hai tên kia rống giận rất lớn, âm thanh vang vọng khắp cả một mảnh thiên địa, ở phương xa đám người Mộng Vân đang chạy đi cũng có thể nghe thấy.
Có điều rống thì rống chứ cũng không làm được cái gì, bị Long Sát cùng Nguyên Ma dây dưa, thoát thân không nổi thì chỉ có thể bị động chịu đòn.
Luồng sáng bảo vệ từ ấn ký dù có mạnh cũng đến lúc cạn kiệt, quả nhiên, chỉ sau 5 phút thì lồng phòng ngự của hai tên kia cũng vỡ ra.
Ngay khi vừa mất đi lồng bảo vệ thì hai tên kia đồng thời mất mạng, một tên thì bị Bóng Ảnh dùng ngọn giáo bóng tối xiên thủng đầu mà chết, một tên kia thì bị Xuân Đức dùng Quỷ Kiếm chặt làm 2.
Hai tên kia vừa chết thì ấn ký trên tay hai người đồng thời hóa thành hai đạo ánh sáng màu đỏ bay vào bên trong ấn ký của Xuân Đức. Cùng lúc đó Xuân Đức liền cảm thấy một loại lực lượng mới rót vào bên trong thân thể.
Cũng ngay vào lúc này, cảm xúc giết chóc mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn cơ hồ muốn mất đi khống chế, sắc mặt của hắn trong nháy mắt vặn vẹo. Có điều Bóng Ảnh còn đang ở bên cạnh thì làm sao sẽ có việc gì.
Chỉ thấy Bóng Ảnh há miệng, một đoàn năng lượng màu đỏ yêu diễm cô đọng như thực chất từ bên trong linh hồn của Xuân Đức bay vào trong miệng hắn.
Sau khi cắn nuốt xong luồng năng lượng màu đỏ kia thì hắn khẽ liếm môi nói “ Thật ngon à.”