Cân Cả Thiên Hạ

Lâm thừa vũ một mặt khác


trước sau

- --o0o---

Cảm thấy có người đánh tới mình, tên trúc cơ tu sĩ hộ vệ kia ánh mắt vô thần nhìn qua, đột nhiên bên trong ánh mắt hắn hiện lên sự cười nhạo.

“ Con sâu cái kiến mà thôi, nơi nào có chỗ cho ngươi lên tiếng. Cút.”

Tiếng cút vừa vang lên thì một cái vỏ kiếm lấy tốc độ khó lòng tưởng tượng bắn xuyên qua bụng tên trung niên tu sĩ đang lao tới. Tên kia vừa mới bay lên trên không liền rụng xuống như sung, ngã nhào trên mặt đất nằm co giật liên hồi, từ trong miệng cùng vết thương trên bụng của tên kia liên tục tuôn ra máu tươi, nhìn là biết sắp theo người thân đoàn tụ rồi.

Đám đông quần chúng lại được một lần nữa trợn tròn mắt, nếu lần trước còn có thể là ảo giác chứ lần này bọn họ nhìn được nhất thanh nhị sở à.

Quả thực một tên Trúc Cơ chỉ cần một chiêu liền hạ gục một tên Nguyên Anh cường giả, mà bộ dạng còn rất vân đạm phong khinh, nhìn qua còn có chút mùi vị cường giả ẩn giấu, khiến cho đám người nghĩ mãi không ra.

Sau một hồi choáng váng thì một tiếng rống giận kinh nộ từ bên phía bên trên khán đài vang lên.

“ Làm càn, chỉ là một hộ vệ cũng dám trước mặt người trong thiên hạ giết người Trình Gia ta.”

Cùng lúc đó một khí thể bài sơn đảo hải áp xuống đám người phía bên dưới, khiến cho đám tu sĩ phía bên dưới cả người sợ run, không ít kẻ còn quỳ xuống.

Nhưng một màn tiếp theo lại khiến cho mọi người mở mang tầm mắt, chỉ thấy tên tu sĩ Trúc Cơ lúc trước lại ra tay, ánh mắt hắn nhìn kẻ đang đánh tới đây cười xem thường.

“ Tiểu thư chúng ta ở đây còn chưa nói chuyện, một con chó mà thôi cũng đi ra sủa loạn. Chán sống rồi sao?”

Vừa nói xong thì hắn lại tiện tay ném đi thanh vũ khí đang cầm trong tay hắn, thanh kiếm kia lóe lên một cái liền biến mất.

Chỉ nghe “ Phúc” một tiếng.

Sau đó mọi người chỉ nhìn thấy ở trên bụng kẻ đang bay trên trời cao kia đột nhiên lại xuất hiện một cái động lớn, máu tươi cùng nội tạng từ bên trong bay tán loạn. Cả không trung là một mảnh sương máu.

Vận mệnh tên cường giả kia lúc này cũng giống như cái tên vừa rồi, từ bên trên trời cao rơi xuống trên mặt đất, nằm co giật liên hồi, trong miệng liên tục thì thào.

“ Không thể nào.”

“ Không thể nào.”

hắn thì thào được mấy câu thì nghẹo đầu sang một bên cũng không rõ là đã chết hay đã qua đời rồi nữa.

Đám người xung quanh lần này cũng không còn dám bình luận nữa rồi, cả đám đều gian nan nuốt nước miếng, một đám người không tự chủ lùi cách xa ra khỏi thú xa của Hải Băng.

Đúng vào lúc này, màn xe được vén lên, một thiếu nữ 16-17 tuổi, bộ dáng rất đáng yêu bước xuống, khuôn mặt của nàng rất dễ thương hơi phúng phính, thân thể cân đối nơi nào cần nhỏ thì nhỏ, nơi nào cần lớn thì lớn, một đầu tóc dài như suối, kết hợp với một thân áo lam chọc người yêu thích.

Nhưng cổ khí tức lành lạnh, âm u, cô tịch từ trên người nàng tán ra khiến cho tất cả những người nơi đây đều không dám nhìn thẳng, đến cả mấy đại lão ngồi ở bên trên ánh mắt cũng không khỏi phải co rụt lại.

Hải Băng quét mắt nhìn đám người cười tà mị một cái, sau đó không nhanh không chậm bước đi lên trên, khi đi tới trước mặt lão giả đang nằm ngất trên mặt đất thì nàng dừng lại một chút lại, sau đó dơ chân lên.

Lúc này trái tim mọi người đều nhấc lên đến cổ họng, bọn họ cảm thấy nếu như một cước này giẫm
xuống thì gia chủ Trình Gia chết chắc rồi.

Nhưng một cước kia cũng không có hạ xuống, Hải Băng lúc này thu chân lại, ngồi xuống điểm ra vài điểm sau đó tiện tay ném lão giả kia qua cho người Trình Gia ở gần đó đang sợ hãi nhìn nàng.

Tiếp sau đó nàng chậm rãi đi lên ngồi ở vị trí của gia chủ Trinh Gia trước kia nhìn xuống phía dưới nói:

“ Tiếp tục đi, ta muốn nhìn xem ai có đủ năng lực làm con rể Hải Gia chúng ta.”

Dưới ánh mắt kia đừng nói là đám tiểu bối, mà ngay cả mấy lão hồ ly cũng phải run lên vài lần, đám người vương tộc Nam Việt Quốc cũng im thin thít không ai dám nói một câu.

…..

Bên trong đám người duy chỉ có Mộng Vân là không bị dọa sợ, mà trên mặt hiện lên sự cổ quái. Nàng nhìn qua Lâm Thừa Vũ nói:

“ Thừa Vũ ngươi sắp có rắc rối rồi.”

Lâm Thừa Vũ kinh ngạc nói:

“ Vân tỷ, vì sao lại nói như vậy?”

Mộng Vân cười cười, rất không có nghĩa khí bán đứng Xuân Đức nói:

“ Thấy tiểu cô nương kia không, nàng ta đang bị tên xấu xa kia phụ thể…”

Nàng còn chưa nói xong thì một âm thanh mười phần dễ nghe vang lên từ bên trên khán đài.

“ Lâm Thừa Vũ nếu ngươi không lên đài thì ta sẽ về nói cho sư tôn biết, đến lúc đó hậu quả ngươi tự chịu.”

Sắc mặt Lâm Thừa Vũ lập tức như trái khổ qua, lúc này không cần Mộng Vân nói hết thì hắn cũng đã hiểu rồi, xem ra lần này hắn không thoát một kiếp này rồi.

Tà Thiếu nói hắn đi lên thì hắn nhất định phải đi lên nếu dám không lên thì kết cục của hắn sẽ rất thảm, mấy ngày này nói chuyện với Mộng Vân hắn cũng đã hiểu thêm không ít về con người của Xuân Đức. Vì vậy mà hắn cũng sinh ra kính sợ với người kia cũng không dám như trước đây nữa.

Hắn như quả bóng da xì hơi đi lên trên võ đài, nhìn tên tu sĩ đối diện có tu vi Kim Đan viên mãn thì hắn cười khổ nói:

“ Thái huynh hạ thủ lưu tình.”

Người đối diện lúc này thần sắc nghiêm túc đánh giá Lâm Thừa Vũ, tuy thấy hắn chỉ có Kim Đan tầng 8 nhưng cũng không dám xem thường, hắn nghiêm túc nói:

“ Nghe người thiên hạ đồn Vũ huynh có cao nhân tương trợ, vốn ta còn cho rằng kia chỉ là lời đồn vô căn cứ nhưng xem ra lời đồn kia là sự thực, hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo một chút cao chiêu của Vũ huynh.”

Vừa nói tên này vừa rút ra huyền khí, trong mắt tràn ngập chiến ý.

Lâm Thừa Vũ lúc này cũng thay đổi một bộ, không còn bộ dạng đần đần dễ bảo như mọi khi nữa mà thay bằng vẻ lạnh lùng, ánh mắt của hắn cũng trở nên sắc bén lên.

Hắn cũng lấy ra một thanh huyền khí, sẵn sàng nghênh chiến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện