Cân Cả Thiên Hạ

Thu lưới


trước sau

- --o0o---

Thấy đã không còn có con mồi nào bị thu hút tới nữa Xuân Đức cũng quyết định thu lưới. Đối với hắn mà nói giải quyết mấy người này cũng chỉ là một cái ý niệm mà thôi. Dù sao linh hồn lực của hắn lúc này đã đạt tới Thiên Vương Tiên Cảnh sơ kỳ hơn đám người kia quá nhiều.

Được A Manh truyền thụ cho một pháp thuật công kích linh hồn, lúc này hắn cũng rất muốn thử xem sao.

Ánh mắt hắn đột nhiên biến đổi hóa thành hai viên bảo thạch xanh biếc phát ra ánh sáng xanh lục mờ nhạt. Trong miệng hắn khẽ nói:

“ Độc Hồn Bí Thuật… Ngưng”

Cùng lúc hắn nói ra lời này, một luồng linh hồn lực cường đại trực tiếp đè ép lên tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông cùng Ngô lão.

Tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông mới vừa cho vào bên trong cơ thể Đông Sương còn chưa sử dụng cái bí tịch hợp hoan tinh di gì đó liền cảm thấy nguy hiểm chí mạng. Nhưng trong lòng hắn vừa mới nổi lên nguy hiểm chí mạng thì lập tức không còn hay biết gì nữa.

Hắn nằm gục ngay trên cơ thể của Đông Sương không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền bộ dạng thích ý vô cùng, nếu không biết là hắn đã chết đi rồi người ta còn tưởng rằng hắn vì hao hết tinh lực mệt mỏi quá độ mà thành ra bộ dạng như vậy.

Về phần tên Ngô lão gì đó cũng vậy, hắn đang từ từ đi tới trước mặt đám người Mộng Vân thì đột nhiên dừng lại, sau đó cả người ngã ngửa ra phía sau.

Tiếp sau đó cả hắn cùng với tên tông chủ Hợp Hoan Tông kia đồng thời bốc hơi, thi thể hai tên này hóa thành một luồng khí màu xám bay lên cao cao, sau vài cái hô hấp thì hai tên kia đến xương cũng không còn, chỉ còn lại nhẫn không gian cùng với một đống bảo vật tùy thân.

Đương nhiên trong số đó cũng không thiếu được mấy đoàn năng lượng do ấn ký hóa thành đang bị phong cấm.

Nhìn thấy hai người kia đang không vô duyên vô cớ chết đi thì Mộng Vân một lần nữa trái tim lại nhấc lên đến cổ họng. Mãi cho đến khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện thì tảng đá trong lòng nàng mới triệt để bỏ xuống.

Nàng ngồi xuống thở dốc, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi to như hạt đậu, cả người lúc này cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Tuy lúc trước nàng không có chiến đấu quá nhiều nhưng áp lực từ địch nhân cường đại khiến cho thần kinh của nàng còn căng hơn cả dây đàn. Áp lực tinh thần kia khiến cho nàng tiêu hao rất lớn. Nếu không phải nàng có niềm tin mù quáng vào Xuân Đức thì đã sớm không chịu nổi.

……

Xuân Đức xuất hiện cũng không để ý tới Mộng Vân đang ngồi thở dốc trên mặt đất cùng với ba người khác đang hôn mê bất tỉnh nằm ở phía sau nàng.

Hắn từ đầu đến cuối đều đặt hết tâm tư nghiên cứu mấy đoàn ấn ký bị phong ấn đang trôi nổi lơ lửng bên trên không trung. Tuy hắn không nhận ra được loại lực lượng phong ấn này là gì nhưng lại có thể cảm nhận được năng lượng biến hóa bên trong.

Không ngờ loại phong ấn thuật này lại có tác dụng tinh lọc năng lượng ấn ký, thanh lọc từ từ những tạp chất bên trong. Nhưng mà tốc độ thanh lọc cực kỳ thư thả, theo hắn phỏng đoán muốn đợi cho thứ này tinh lọc hết chắc cần hơn một năm thời gian.

Đối với hắn mà nói, loại phương pháp phong cấm này chỉ là gân gà.

Đang lúc hắn nghiên cứu mấy cái phong ấn thì một bóng đen chợt hiện bên cạnh hắn, trong tay còn nắm theo một người, người kia toàn thân là vết thương, máu chảy đầm đìa, vừa hiện ra bóng đen đã liền cười nói:

“ Tên này rất thú vị, hắn nói là có chuyện muốn nói với ca nên đệ mang hắn về đây.”

Xuân Đức có chút lười nhác nói:

“ Vậy sao, vậy để cho hắn nói một chút, nếu ca không cảm thấy thú vị liền sẽ cho hắn biết thế nào là thú vị?”

Tiếp sau đó hắn nhìn tên Trần lão gì đó lạnh nhạt hỏi:

“ Có gì thì nói nhanh lên. Ta còn rất nhiều việc phải làm không có dư thừa thời gian với ngươi.”

Tên Trần lão kia nghe hắn nói mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn có phần châm chọc nói:

“ Các ngươi thực sự dám giết ta sao, giết người của Hợp Hoan Tông chúng ta liền sẽ bị…”

“ Bộp..”

Xuân Đức thấy tên này lại bắt đầu nói nhảm thì không kiên nhẫn, ngay lập tức hắn liền cho tên kia một cái tát cho tỉnh ra.

“ Nói việc chính.”

Trần lão kia ăn một tát thì miệng phun máu tươi, răng rơi vài ba cái, có lẽ nhiều năm ở địa cao dưỡng thành bản tính kiêu
ngạo, bị người tát mặt thì tên kia liền trừng mắt lên quát:

“ Ngươi dám đánh mặt ta…”

Nhưng hắn lần đã phạm vào chí mạng sai lầm rồi, người hắn đối mặt là Xuân Đức chứ không phải giống như những tu sĩ bình thường, nếu là tu sĩ bình thường còn sẽ giông dài với hắn nhưng Xuân Đức thì không.

Thấy tên này đã lầm vào tình cảnh này còn không biết điều thì Xuân Đức cũng lười cùng hắn đôi co. Hắn lạnh nhạt nói:

“ Xử lý tên này đi.”

Nói xong thì Xuân Đức cũng không thèm chú ý đến hắn nữa, Bóng Ảnh nhận được lệnh thì cũng không nói hai lời há to miệng của mình một ngụm nuốt tên kia vào.

“ Răng rắc… Răng rắc..”

Sau khi nhai vài cái thì hắn liền nuốt, tên kia cứ thế mà tiêu đời. Sau khi nuốt xong tên kia thì Bóng Ảnh lên tiếng:

“ Đại ca, tên này linh hồn quả nhiên có vấn đề, hắn không có một chút ký ức nào hết.”

Xuân Đức nghe xong thì gật gật đầu, tiên giới to lớn bí thuật nào chẳng có, chỉ cần bí thuật có thể nghĩ ra được thì đều có, vì thế mà hắn cũng chẳng ngạc nhiên chút nào.

“ Kệ đi, cũng không cần xoắn xuyết việc này làm gì. Đệ giúp ca tinh lọc mấy cái năng lượng ấn ký này đi.”

Bóng Ảnh cũng chỉ là nói vậy thôi chứ hắn cũng chẳng quan tâm nhiều làm gì, sau khi nghe Xuân Đức nói muốn hắn tinh lọc mấy đoàn năng lượng ấn ký thì hắn gật đầu một cái há miệng hút một cái.

Ngay lập tức mấy đoàn năng lượng ấn ký đang trôi nổi lơ lửng liền bị hắn hút vào bên trong miệng.

Ở bên trong cơ thể hắn, mấy đoàn năng lượng kia nhanh chóng bị hắn tinh lọc sạch sẽ, sau đó lại thông qua năng lực trao đổi thức ăn mà lại truyền cho Xuân Đức phần còn lại để hắn hấp thu.( Bóng Ảnh có được năng lực như vậy nên Xuân Đức lúc trước mới nói cái thuật phong ấn kia chỉ là gân gà.)

Trong lúc nhất thời ấn ký ở mu bàn tay phải của Xuân Đức nhận được bổ sung cực lớn, nó từ ảm đạm không ánh sáng, trong lúc nhất thời liền đã phát ra lam mang rực rỡ.

Giống như là đột phá cực hạn, sau khi hấp thu xong tất cả năng lượng mà Bóng Ảnh truyền cho, ấn ký trên mu bàn tay hắn đột nhiên phát sinh biến hóa, ấn ký kia trở nên sinh động hơn, thật hơn.

Nhưng đó chỉ là thứ yếu, quan trọng là Xuân Đức có thể cảm nhận được bản chất năng lượng ở bên trong ấn ký đã thay đổi, nó trở nên mạnh hơn, cô đặc hơn rất nhiều.

Nhếch môi khẽ cười, Xuân Đức nhìn ấn ký trên mu bàn tay phải của hắn nói:

“ Rất không tệ à.”

Sau khi làm xong những việc này thì hắn mới bắt đầu chú ý đến Mộng Vân. Nhìn thấy cô nàng đang khoanh chân ngồi điều tức thì hắn cũng không có đi làm phiền mà tiếp tục thu gom chiến lợi phẩm

Cũng không rõ vì sao lần này lúc người tham gia nhiệm vụ chết đi thì lại không bị biến mất như mấy nhiệm vụ lần trước, kể cả bảo vật cũng còn lại. Tuy không biết vì sao nhưng đây quả thực là tin vui.

Mấy tên này đều là cường giả cả, trên người không thiếu bảo vật, trong nhẫn không gian cũng không thiếu đồ tốt, gom lại đồ đạc của 12 người thì cũng là một bút tài phú nho nhỏ.

Tất cả những thứ mà hắn kiếm được cũng không cần kiểm tra, chỉ cần ném cho Vô Địch ở bên trong là được, ông bạn già kia sẽ giúp hắn làm phần còn lại. Có thứ hữu ích với hắn thì tên kia sẽ giúp hắn giữ lại.

Nói tới cũng kỳ cục, nếu mang đồ vật từ bên trong không gian vong linh ra ngoài thì không được nhưng nếu là ngược lại thì lại không sao.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện