Cân Cả Thiên Hạ

Một loại cảm giác vô lực cặn bã giết mãi không hết


trước sau

Sau một lúc bên trong đám người kia có một tiếng rống giận vang lên:

“ To gan, các ngươi Linh Cung có phải muốn diệt môn hay không, dám giết người của Nam Hàn Môn chúng ta. Các ngươi đây là tự tìm đường chết.”

Tên kia vừa gầm lên thì một đám người của Nam Hàn Môn gì đó liền giận giữ nói:

“ Tạp chủng muốn chết.”

“ Mọi người tiến lên giết hắn.”

“ Dám giết người của Nam Hàn Môn chúng ta hắn quả thực chán sống rồi.”

“ Đúng vậy, giết hắn.”

Huyết Vận nhìn đám người đang nhao nhao trước mắt, thấy một đám người đang nhao nhao cả lên nhưng lại không có một ai dám tiến lên phía trước thì cười nhạt.

Hắn chậm rãi tiến đến bên cạnh thi thể tên nam tử, lấy ra huyết kiếm, sau đó một tay vặn đầu tên kia xuống, ném đến trước mặt đám môn nhân Nam Hàn Môn nói:

“ Tên nào muốn về đoàn tụ với người thân sớm thì cứ tiến lên, ta cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường.”

Hành động xem thường đám đông của Huyết Vận lập tức khiến cho đám người Nam Hàn Môn sắc mặt tím đen, có điều lại không có một người nào dám tiến lên cả. Cả đám đều chỉ dám dùng ánh mắt hung dữ nhìn Huyết Vận.

Thấy đám người không ai dám tiến lên thì Huyết Vận lại cười nói:

“ Nếu đã không ai dám tiến lên thì để ta làm cho, ngược lại hôm nay ta muốn nhìn xem đến cùng là có bao nhiêu người không sợ chết.”

Vừa nói thì hắn lấy ra chín thanh huyết kiếm tiên phẩm, tuy với thực lực của hắn lúc này không hoàn toàn có thể kích phát ra tiên phẩm oai nhưng dùng để giết lâu la ngược lại là dùng dao mổ trâu giết gà.

Chín thanh huyết kiếm vừa ra, đám người Nam Hàn Môn lập tức cảm thấy đáy lòng mát lạnh, cả đám không khỏi cảm rùng mình. Ngay lúc bọn họ không biết nên làm sao thì

“ Vèo vèo vèo…”

Chín thanh huyết kiếm phóng đi, ở trong đám người xuyên toa qua lại. Lần này cũng không biết Huyết Vận sử dụng bí pháp gì mà khi huyết kiếm xuyên qua một người, lập tức liền hút khô tên kia.

“ A a a a. Không muốn à.”

“ Cứu mạng…”

“ Không, đừng giết ta.”

Mới vừa một đám khí thế hùng hổ dọa người nhưng chỉ vài cái hô hấp sau liền bắt đầu kêu cha gọi mẹ rồi. 

Nghe được những âm thanh cầu xin này thì sắc mặt Huyết Vận không có một chút biến hóa, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, đã là địch nhân thì đều phải chết. Đây là những gì mà hắn được dạy.

Chỉ trong mấy cái hô hấp ngắn ngủi thì trên mặt đất lại có thêm mấy trăm cổ thi thể, có điều những cỗ thi thể kia giống như đã chết từ rất lâu rồi, gió vừa thôi qua liền tiêu tán. 

Nhìn thấy đám người kia đã chết không còn một mống thì Huyết Vận cũng thở ra nói.

“ Cuối cùng cũng giết xong tất cả, thật phiền à.”

Nhưng hắn chỉ vừa dứt lời thì một âm thanh nhàn nhạt vang lên:

“ Tiểu tử ngươi rất khá, giết tất cả người người của Bắc Thiên Môn cùng Nam Hàn Môn, không biết nếu việc này ta nói cho hai vị môn chủ Nam Hàn Môn cùng Bắc Thiên Môn thì chuyện gì sẽ xảy ra.”

Nghe được âm thanh kia thì hai người Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm đều cả kinh, quay người nhìn về phía phát ra thanh âm, về phần Huyết Vận thì hắn chỉ cười lạnh, hắn vốn dĩ đã cảm ứng được có người theo dõi hắn, vốn đang định triển khai hồn niềm tìm kiếm đối phương. 

Ai ngờ đối phương lại tự chủ động mò mặt ra, hắn lúc này bình tỉnh quay lại, nhìn về phía bầu trời nơi xa, nơi kia lúc này đang đứng một lão giả thân mặc áo bào chấp sự của Hoan Nguyệt Tông.

Huyết Vận vừa nhìn liền nhận ra tu vị của người này, một tên Thiên Quân Tiên Cảnh bát trọng mà thôi. Có điều hắn cũng không có vội ra tay mà muốn nhìn xem xung quanh còn ẩn nấp thêm người nào nữa không.

Huyết Vận lúc này giả bộ làm ra tâm tình chập chờn, hắn có chút rào trước đón sau nói ra:

“ Bọn họ muốn giết ta, chẳng lẽ còn không cho ta giết lại bọn họ. Chẳng lẽ chấp sự đại nhân muốn thay bọn họ báo thù.”

Tên chấp sự Hoan Nguyệt Tông thấy bộ dạng của hắn như vậy thì cười lạnh nói:

“ Không đến nổi như vậy, chẳng qua ta rất có hứng thú với mấy chuôi đoản kiếm lúc trước ngươi sử dụng, nếu ngươi nguyện ý mang ra để ta nhìn xem một chút có thể bỏ qua cho ngươi lần này.’

Hóa ra là muốn cướp đoạt tiên bảo, Huyết Vận trong lòng cười lạnh không thôi, có điều hắn lúc này vẫn giả bộ ngoan ngoãn nói:

“ Chỉ là mấy thanh thánh khí không lên được mặt bàn, nếu như chấp sự đại nhân muốn thì vãn bối xin nguyện ý mang ra.”

Vừa nói hắn vừa mang ra chín thanh huyết kiếm, sau đó làm tư thế dâng lên, muốn có bao nhiêu thành ý thì có bấy nhiêu thành ý.

Tên chấp sự kia thấy hắn dễ nói
chuyện như vậy thì ngược lại cảm thấy nghi hoặc, hắn vốn tưởng rằng mấy thanh kiếm kia là chí bảo nên muốn đoạt lấy nhưng nhìn bộ dạng của đối phương thì hắn thoáng cái nghi ngờ không biết là có lầm hay không.

Có được tu vị Thiên Quân Tiên Cảnh bát trọng nên hắn cũng không có sợ Huyết Vận giở trò, dù sao thủ đoạn gì ở trước thực lực tuyệt đối cũng đều vô dụng.

Vì thế hắn rất tự nhiên đi tới trước mặt Huyết Vận, sau khi đi tới gần thì hắn liền cảm nhận được khí uẩn cường đại bên trong chín thanh kiếm kia. Trong lòng hắn đại động. Hắn có chút lắp bắp nói:

“ Đây là… Đây là… Làm sao có thể… Đây là…”

Đang giả trang cừu non đợi làm thịt, Huyết Vận đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, hắn cười lạnh nói:

“ Đây là thứ sắp lấy mạng ngươi.”

“ Vèo.”

Ngay lập tức chín thanh huyết kiếm biến thành trận đồ bao tên chấp sự Hoan Nguyệt Tông vào bên trong, tên chấp sự kia từ lúc vừa nhìn thấy ánh mắt của Huyết Vận thì liền biết không ổn.

Hắn lúc này mở ra hộ thân tiên khí sau đó“ hừ” lạnh nói:

“ Dù có là thần binh trong tay nhưng tu vi rác rưỡi cũng không phát dụng ra một phần lực lượng.”

Nhưng hắn chỉ vừa nói hết câu thì liền trợn tròn mắt, chỉ thấy chín thanh huyết kiếm phát ra huyết quang đại thịnh cắt hộ thể tiên khí của hắn ra như cắt giấy mỏng.

Trong nháy mắt chín thanh huyết kiếm liền cắt hắn thành vô số khối, chết đến không thể chết lại.

Nhìn đống thịt dưới chân, Huyết Vận khẽ mỉm cười:

“ Lần này có lẽ là xong rồi”

Vừa nói dứt lời, trước con mắt kinh ngạc của Ngọc Khiết cùng Huệ Lâm, hắn dùng một thanh huyết kiếm đâm thẳng vào ngực Huệ Lâm, xuyên thủng trái tim nàng ta.

Ngọc Khiết thấy vậy thì kinh sợ đến liên tục thối lui về phía sau, trong mắt hiện vẻ không dám tin.

Có điều một màn tiếp theo càng làm cho nàng hoảng sợ hơn, chỉ thấy khuôn mặt của Huệ Lâm từ từ biến thành một khuôn mặt nữ nhân xa lạ. Quần áo trên người lúc này cũng biến thành một bộ dạng khác.

Nàng có chút ngây ngốc nói:

“ Huệ Lâm sư muội làm sao lại biến thành bộ dạng này, điều này sao có thể.”

Cũng không có ai trả lời nàng, nữ tử xa lạ kia lúc này nhìn Huyết Vận hỏi:

“ Người làm sao có thể phát hiện ra ta, có thể nói cho ta biết được không?”

Huyết Vận cười tà, hắn dùng sức ấn huyết kiếm một cái, huyết kiếm trực tiếp đâm lút vào bên trong thân thể nữ tử xa lạ, nàng kia không chịu được phun ra một búng máu, có điều ánh mắt nàng ta vẫn gắt gao nhìn Huyết Vận.

Sau khi chắc chắn nữ nhân trước mắt đã không thể sống thì hắn mới cười nói:

“ Lúc này mới thành thật này, lúc trước vậy mà không an phận muốn phản kháng. Về phần vì sao phát hiện người, rất đơn giản vì lúc nãy người đột nhiên phát ra sát ý nhàn nhạt. Tuy rất nhạt nhưng với tư cách là một thích khách đỉnh cấp, ta đương nhiên là có thể nhận ra được.”

Nữ tử kia nghe vậy thì trong mắt xuất hiện một tia chợt hiểu, nàng khẽ gật đầu nói:

“ Ta hiểu rồi, lần sau gặp lại ta sẽ chú ý.”

Vừa nói xong thì nàng ta liền tiêu tán thành một đoàn linh quang màu xanh muốn bỏ chạy, Huyết Vận cười khẽ nói:

“ Chỉ là phân hồn còn muốn chạy.”

Hắn ném ra một thanh huyết kiếm, huyết kiếm kia trực tiếp đánh tới đoàn linh quang màu xanh. Chỉ nghe thấy tiếng kêu 

“ A a a a “

thê lương vang lên, sau đó thì hoàn toàn tiêu thất. Tiếp đó huyết kiếm lại một lần bay về rơi vào trong tay Huyết Vận.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện