Một ngày sau.
Sau khi đồng ý với đám người Như Hoa là sẽ tới cái thịnh hội gì đó, lúc này đây Huyết Vận đang cùng với hai người Mị Lam và Tiêu Dật Phàm đang ngồi trên “ thất thải vân vụ” bay đến Hồng Nguyệt Thành.
Trên đường đi Huyết Vận cực kỳ tiết kiệm lời, hầu như suốt một ngày này hắn không có nói với hai người khác một lời, chỉ chuyên tâm tu luyện, tu luyện mà thôi.
Hai người khác thấy hắn như vậy cũng là không biết nói cái gì cho phải.
Đột nhiên trên người Huyết Vận bùng lên huyết sắc chi khí, đồng thời phía sau lưng hắn hư ảnh bốn ngôi sao huyết sắc cùng lúc đó hiện ra, tiếp sau đó ngôi sao thứ năm hình thành, ban đầu chỉ là hư vô mờ ảo nhưng nhanh chóng ngưng thực, cuối cùng ngôi sao thứ năm cũng ngưng thực như bốn ngôi sao khác.
Hai người khác thấy hắn nước chảy thành sông đơn giản như vậy thì đã bước từ sơ kỳ qua trung kỳ thì cảm thấy ghen tị không thôi. Phải biết rằng hai người bọn họ cũng ăn không ít đau khổ mới đạt đến Tinh Vương Tiên Cảnh tầng 3 tầng 4 còn đối phương đã tới tầng 5.
Tuổi tác nhỏ hơn, tu vi cao hơn, thử hỏi xem thiên lý nơi nào.
Sau khi đột phá xong thì Huyết Vận từ từ mở mắt ra, hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm đồng thời hướng phía hắn cười chúc mừng:
“ Chúc mừng đạo…”
Nhưng hai người còn chưa nói xong thì đã dừng lại, bọn họ tự dưng cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi trên trán liên tục phi tốc rơi xuống.
Lúc này bọn họ nhìn thấy trong đôi mắt Huyết Vận là một mảnh sát khí, không những trong mắt mà ở bên ngoài thân thể của hắn lúc này của bị bao phủ bởi một làn sương sát khí màu đỏ, đậm đặc như thực chất.
Cảm nhận được cổ sát khí kia thì hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, lúc này đây đừng nói là phản kháng tới cả nhúc nhích bọn họ cũng không làm được.
Ngay lúc bọn họ định mở miệng nói chuyện thì Huyết Vận đã khàn khàn lên tiếng:
“ Hai người các ngươi là thủ phạm năm đó giết mọi người có đúng không. Các ngươi đáng chết… Đáng chết…. Đáng chết…”
Từ trong đôi mắt của Huyết Vận chảy xuôi hai hàng huyết lệ, cả người hán tản ra khí tức cuồng bạo vô cùng, một cổ lệ khí, oán khí xông thẳng lên trên, đồng thời hai bàn tay hắn hóa thành huyết trảo hướng về phía đầu hai người chộp đến.
Cảm nhận được loại oán hận cực độ này thì hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm toàn thân phát run, không đề được nửa điểm phản kháng chỉ trơ mắt ra mà nhìn hai huyết trảo đang chộp đến đầu của bản thân.
Đúng lúc này chuyện bất ngờ lại phát sinh, chỉ thấy ở bên trong lồng ngực của Huyết Vận đột nhiên chui ra một con Tuyết Hồ, nó nhìn thấy Huyết Vận như vậy thì trong mắt hiện lên sương mù, nó liên tục dùng hai chân nhỏ cào ở trước ngực hắn.
Giống như là phát hiện cái gì, Huyết Vận nhìn xuống phía ngực mình, nhìn thấy Tuyết Hồ thì hai mắt hiện lên sự mê mang cùng hồi ức, hai huyết trảo đang chụp tới đầu của Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm cũng ngừng lại.
Cũng vào lúc này, một cái bóng đen từ bên trong thân thể Huyết Vận đi ra, đồng thời một mặt dây chuyền ở trước ngực hắn cũng sáng lên.
Bóng đen vừa đi ra bên ngoài thì liền hấp thu tất cả oán khí, lệ khí, sát khí ở xung quanh, sau đó lần thứ hai biến mất.
Về phần mặt dây chuyền đang đeo ở trước ngực hắn đột nhiên sáng lên, tinh quang từ bên trong liên tục bay ra bên ngoài hình thành một cái hình ảnh hư ảo.
Hư ảnh kia tướng mạo cũng không quá xuất sắc nhưng lại mang trên người một loại khí tức khiến tim người ta đập nhanh, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng ở bên cạnh Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm cảm nhận được cổ khí tức kia thì sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Hư ảnh kia sau khi hiện ra, ánh mắt thập phần ôn hòa nhìn Huyết Vận, tay hắn khẽ xoa nhẹ đầu của Huyết Vận đồng thời mỉm cười, tâm tình bất ổn của Huyết Vận thoáng cái biết mất không tăm hơi, bên trong con ngươi lại hóa thành một mảnh thanh minh, trong suốt như gương, không nhiễm bụi trần.
Biến hóa quá nhanh này khiến cho hai người khác ở bên cạnh cũng trợn to mắt mà nhìn.
Huyết Vận sau
khi tâm tình bình ổn trở lại, liền một lần nữa nắm mắt, cùng lúc đó hư ảnh nam tử trẻ tuổi kia cũng biến mất, Tuyết Hồ trong ngực hắn cũng ngừng việc giãy dụa. Hai mắt mở thật to nhìn Huyết Vận đang nhập định.
Một lúc lâu sau thì Huyết Vận lần nữa mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn không còn mang theo sát khi nữa mà chỉ còn một mảnh thanh minh.
Hắn hướng về phía hai người khác nói lời xin lỗi:
“ Đột phá xảy ra một chút vấn đề, mong nhị vị lượng thứ.”
Tiêu Dật Phàm cười ngượng ngùng nói:
“ Không sao, không sao, đột phá đôi khi xảy ra chút vấn đề là chuyện thường tình, Vận huynh không bị làm sao là tốt rồi.”
Mị Lam cũng là cười theo nói:
“ Đúng vậy, Vân huynh không sao đã là tốt rồi. Mà phải rồi, con Tuyết Hồ trong ngực Vận huynh là từ đâu có được vậy, nhìn thật dễ thương, tiểu muội cũng muốn có một con.”
Vừa nói nàng vừa nhìn vào con Tuyết Hồ trong ngực Huyết Vận, ánh mắt không che giấu được sự yêu thích. Huyết Vận nghe vậy thì cũng nhìn xuống, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Hồ, sau đó một tay nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười thiên chân vô tà.
“ Mấy chục năm trước sau khi đi vào Địa Lão Thiên Hoang thì gặp được nó. Nếu như Mị Lam cô nương muốn có một con cũng thử vào bên trong tìm, xem biết đâu lại có thể tìm đến một người bạn tương lai.”
Vừa nói Huyết Vận vừa đưa Tuyết Hồ lên trước mặt sau đó hôn nhẹ lên mũi nó một cái, Tuyết Hồ bị hắn hôn một cái liền quay mặt đi, Huyết Vận thấy thế thì cười nói:
“ Còn biết ngượng ngùng. Ha hả.”
Huyết Vận vốn đã rất đẹp trai, bình thường đa phần lạnh lùng ít nói nên dọa chạy không ít nữ hài, lúc này đây hắn cười lên chính là nam nữ đều thông sát.
Tiêu Dật Phàm ở gần đó nhìn hắn cười thì quay mặt qua một bên ho khan, về phần Mị Lam thì nhìn nhiều thêm vài lần, sau đó cũng đỏ mặt cuối đầu xuống không nói gì.
Huyết Vận sau khi đùa giỡn xong với bạn của mình thì mới để ý tới hai người khác, thấy hai người kia có biểu hiện khá kỳ quái thì kinh ngạc hỏi:
“ Hai người các ngươi chẳng lẽ bị ốm sao, làm sao cả hai mặt đều đỏ, lại còn liên tục ho khan, hay là bị thương nơi nào chưa lành.”
Hai người khác nghe vậy thì càng mất tự nhiên, Mị Lam ngượng ngùng cười nói:
“ Hai người chúng ta không bị làm sao cả, chẳng có thấy có chút không khỏe trong người mà thôi.”
Huyết Vận khẽ “ a” một tiếng, sau đó cũng không nói gì.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một chiếc đại chiến hạm từ hư không phụ cột vọt ra bên ngoài.
Ngay lập tức hai bên liền chú ý đến nhau. Tiếp sau đó từ bên trên chiến hạm to lớn truyền ra một giọng nói âm dương quái khí:
“ Ồ, đây không phải Dật Phàm công tử cùng Mị Lam tiên tử sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ à. Không biết mấy vị làm sao lại di chuyển bằng thứ này, phải chăng tông môn các vị không có đủ tiền để mua một chiếc chiến hạm. Ha ha ha ha.”
Nói xong thì hắn liền tự mình cười lớn. Tiếp sau đó là từng tràng tiếng cười.
“ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Liên tục vang lên. Ngay sau đó cũng có mấy người từ bên trong đi ra mạn thuyền, đứng sóng vai với nhau nhìn xuống nơi ba người Mị Lam, Dật Phàm, Huyết Vận đang tại.