Cân Cả Thiên Hạ

Tiêu dật phàm cùng phi hồng


trước sau

Sáng ngày tiếp theo

Trong lúc mọi người đang ồn ào bàn tán không biết là ai đi lên chiến trận đầu tiên thì ở trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một thân ảnh già nua, người này không ai khác chính là Ngô Ân.

Nhìn xuống phía dưới mọi người đang ồn ào, Ngô Ân cao giọng nói: 

“ Xin mọi người an tĩnh, trận đấu đầu tiên hôm nay do Tiêu Dật Phàm đến từ Hoan Nguyệt Tông cùng Phi Hồng đến từ Thiên Tinh Các.”

Theo tiếng nói của Ngô Ân vừa dứt, một bóng người lập lóe, sau đó liền xuất hiện ở trên phía bên phải của võ đài. Người vừa mới lên đài chính là Tiêu Dật Phàm, hắn hai tay ôm ngực, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng nhìn về phía Phi Hồng đang từ từ bước lên võ đài.

Ngay khi hai người lên võ đài những người đang quan sát xung quanh cũng bắt đầu an tĩnh trở lại, cả đám chỉ có thể nhỏ giọng cùng nhau nghị luận mà thôi.

Ánh mắt lúc Tiêu Dật Phàm nhìn về Phi Hồng có một luồng ngạo khí khó nói thành lời, phảng phất người trong thiên hạ đều nên thuần phục dưới chân hắn vậy, hắn nhìn ai một chút người kia đều phải chịu phục.

“ Phi Hồng, nhìn ngươi cũng là một thiên tài hơn nữa lại là một đại mỹ nữ, ta cũng không nỡ lòng tổn thương ngươi, nếu ngươi chịu thoát ly Thiên Tinh Các, gia nhập chúng ta Hoan Nguyệt Tông, chút nữa ta tay ta sẽ hạ thủ lưu tình. Ngươi thấy làm sao?”

Phi Hồng phía đối diện nghe hắn nói vậy thì sửng sốt, không chỉ có nàng sửng sốt mà người xung quanh cũng sửng sốt, Tiêu Dật Phàm cái này là đang đào người à, hơn nữa còn là chính diện đào người.

Phi Hồng sau một hồi sửng sốt thì che miệng cười duyên nói:

“ Thật không ngờ Tiêu huynh lại có ý nghĩ như vậy, thực ra muốn ta thoát ly Thiên Tinh Các gia nhập Hoan Nguyệt Tông cũng không phải là không thể, chỉ cần Tiêu huynh có thể đánh bại ta. Chỉ cần đánh cho ta tâm phục khẩu phục thì ta không chỉ thoát ly Thiên Tinh Các còn nguyện ý làm đạo lữ của Tiêu huynh. Tiêu huynh cảm thấy thế nào?”

Tiêu Dật Phàm vốn chỉ muốn trêu đùa đối phương một chút mà thôi, ai ngờ đối phương thật đáp ứng, hắn lúc này ngược lại có chút không biết nên làm thế nào.

Bí quá hắn cũng liền đáp ứng nói:

“ Được. Ta sẽ đánh cho người tâm phục khẩu phục thì thôi.”

Phi Hồng nghe vậy trong đôi mắt lóe lên tinh quang, nàng khẽ mỉm cười nhẹ giọng hỏi:

“ Nếu như Tiêu huynh thua thì sao đây?”

Tiêu Dật Phàm lần thứ 2 sửng sốt, hắn cũng không nghĩ đến hắn thua à.

“ Không thể nào, ta làm sao có thể thua ngươi được chứ.”

Cười hì hì, Phi Hồng mị mị cười nói:

“ Nếu Tiêu huynh thua thì phải gia nhập Thiên Tinh Các chúng ta, hơn nữa Ngô đại sư cũng phải gia nhập Thiên Tinh Các chúng ta.”

Tiêu Dật Phàm lần này ngược lại rất nhanh liền nói: 

“ Được. Cái này ta có thể làm chủ, ngươi thì sao?”

Phi Hồng híp mắt cười duyên nói:

“ Ta cũng vậy.”

Tiêu Dật Phàm gật đầu nói:

“ Vậy thì tốt, chúng ta nên bắt đầu đi. Bắt đầu sớm, ta cũng sớm có mỹ nhân ôm về nhà.”

Phi Hồng nghe hắn nói vậy thì trên má xuất hiện một tia đỏ ửng, nàng gắt giọng nói:

“ Hừ, còn chưa biết ai theo ai về nhà, chớ nói lung tung.”

Nói xong, thân hình nàng khẽ động, bay lên trời cao, cùng lúc nàng bay lên trời cao thiên không đang sáng lạn đột nhiên tối lại, dưới trời đêm tay Phi Hồng khẽ múa, vô số tinh quang từ trong tay nàng bay ra, hóa thành vô số vì sao lấp lánh trên cao.

Những ngôi sao kia xuất hiện liền khiến cho cả không gian tối tăm mù mịt đột nhiên trở nên sáng rõ, ánh sáng dịu nhẹ từ những ngôi sao phát ra khiến cho lòng người một mảnh an bình.

Nhưng ngay sau đó mọi người đều kinh hãi, bọn họ phát hiện những ngôi sao kia đang từ từ biến đổi, vốn dĩ tất cả những ngôi sao kia đang tán phát ra màu xanh nhạt, lúc này đột nhiên trở nên đỏ rực một cách yếu dị.

Tiếp sau đó tất cả ngôi sao kia đều trực chỉ phía Tiêu Dật Phàm hướng xuống bắn đi.

Nhìn đầy trời lưu tinh bắn xuống, trên trán Tiêu Dật Phàm thoáng cái chảy ra mồ hôi lạnh, hắn không ngờ cô nàng này vừa xuất chiêu liền là đại chiêu rồi.

Thân hình hắn thoáng lay động, khí tức cường đại đột nhiên
bạo phát đi ra, chấn cho không gian xung quanh một hồi vặn vẹo, không gian chợt lóe “ Lôi thần chùy” liền xuất hiện ở trong tay hắn. 

Nâng “ Lôi thần chùy” lên cao, Tiêu Dật Phàm đồng thời hét lớn:

“ Lôi ngục”

Bầu trời đêm trong nháy mắt biến đổi hóa thành một biển lôi điện, tiếp sau đó từ bên trên bầu trời liền phóng xuống hàng vạn đạo thanh sắc tia sét.

Nhưng đạo thanh lôi kia tinh chuẩn đánh lên vô số ngôi sao đang rơi xuống phía dưới.

“ Ầm ầm ầm ầm…..”

“ Ầm ầm ầm ầm…..”

“ Ầm ầm ầm ầm…..”

Thiên địa kịch liệt lay động, liên miên tiếng nổ mạnh vang lên, bầu trời lưu tinh thoáng cái bị đánh nát hóa thành đầy trời cát bụi.

Đang lơ lững phía bên trên bầu trời, Phi Hồng cũng bị không ít thanh lôi đánh lên người nhưng tất cả nhưng thanh lôi kia đều bị hộ thể tiên khí của nàng ngăn ở bên ngoài. 

Đám thiên kiêu phía bên dưới đang quan sát nhìn thấy một màn như vậy thì liên tục hít khí lạnh, uy lực của hai chiêu kia khiến cho bọn họ tâm linh chấn động. Bọn họ lúc này rõ ràng biết vì sao người ta lại là một trong bát tinh còn mình thì không phải.

Phi Hồng nhìn thấy chiêu thức bị phá thì cũng không lấy gì làm kinh ngạc, nàng mỉm cười nói:

“ Thực sự có tài nhưng muốn đánh bại tiểu muội thì Tiêu huynh phải cố gắng nhiều hơn rồi.”

Tay nàng khẽ bắt pháp quyết miệng khẽ nói:

“ Thất tinh liên châu.”

Theo pháp quyết nơi tay xoay chuyển, bảy ngôi sao to lớn từ từ hiện ra, xoay theo quy luật xung quanh cơ thể nàng, hình thành một cái trận pháp.

Trong nháy mắt trận pháp kia hình thành, một luồng năng lượng ở trước người nàng tích tụ sau đó phóng thẳng xuống phía dưới.

“ Ầm ầm ầm…”

Tiêu Dật Phàm cảm nhận được sức hủy diệt của luồng năng lượng kia nào dám đón đỡ, hắn nhanh chóng lùi về phía sau, tránh công kích kia.

Hắn chân trước vừa đi, chân sau công kích liền đến, luồng năng lượng khủng khiếp kia trực tiếp đánh nát phòng ngự phía bên dưới võ đại đục ra một cái lỗ sâu đen ngòm.

Nhìn thấy cái lỗ đen kia thì Tiêu Dật Phàm toát mồ hôi hột, không những hắn mà những người khác cũng vậy.

Đúng lúc này giọng nói của Phi Hồng mang theo hờn dỗi vang lên:

“ Tiêu huynh như vậy là không tốt đâu, tiểu muội đánh sao huynh lại né chứ như vậy làm sao tiểu muội có thể đánh trúng được.”

Nghe được nàng nói thế thì lần thứ 2 mọi người trên trán toát mồ hôi, công kích dạng kia nếu như không né tránh mà ngạnh kháng thì không chết cũng trọng thương à.

Ở phía trên cao, Huyết Vận nhìn thấy một màn vậy thì sắc mặt liền trở nên quái dị không thôi, hắn nhìn qua Tây Môn Thanh Vân đang đứng phía phụ thân hắn Tây Môn Lai Phong hỏi:

“ Tây Môn huynh, mấy ngày này có chuyện gì sao, làm sao hai người kia không giống đánh nhau mà giống ve vãn nhau hơn vậy. Chẳng lẽ hai người bọn có gian tình với nhau.”

Đám người đang ở bên cạnh quan sát, nghe hắn nói chuyện thì liền ho khan kịch liệt.

“ Khụ khụ. Tiểu huynh đệ chú ý dùng từ, chú ý dùng từ, nơi này là nơi đông người, không nên nói lung tung.”--- Tây Môn Lai Phong ho khan nói.

Tây Môn Thanh Vân cũng là cười khổ nói:

“ Ta nào đâu có biết chuyện gì xảy ra. Ta cũng rất ngạc nhiên à.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện