Cân Cả Thiên Hạ

Cá lớn (2)


trước sau

Âm thanh vừa vang lên thì ba người Điệp Vũ, Thanh Thanh cùng Tuyết Kỳ đồng thời xuất hiện bên trong Càn Khôn Huyễn Thế Đại Trận.

Khi vừa nhìn thấy ba người các nàng thì Lý Tuấn cùng Lý Thuận ánh mắt đồng thời co rút lại, hai người đều cả kinh nói: 

“ Là các ngươi?”

Nhưng sau giây phút cả kinh thì Lý Tuấn cau mày nói:

“ Chỉ có ba yêu nữ các ngươi thôi sao, chủ tử các ngươi đâu?”

Lý Tuấn vừa nói ra câu này thì ở bên cạnh Lý Thuận suy nghĩ tới điều gì lập tức hét lớn:

“ Cẩn thận.”

Lý Thuận vừa hét lên xong, thì hai người đồng thời cảm thấy nguy hiểm trí mạng từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, không cần suy nghĩ bọn họ cũng biết là ai ra tay.

Mấy chục năm trước người kia đã để lại bóng ma trong tâm lý của bọn họ, vì sợ nữ nhân kia bất ngờ trả thù nên hai người từ khi trở về tông môn liền chuẩn bị đại lượng bảo vật phòng ngự.

Lo lắng mấy chục năm cuối cùng cũng thành hiện thực nhưng bọn họ cũng may mắn vì bản thân đã chuẩn bị vô cùng sung túc.

Quanh thân hai người lúc này hiện lên bảy tầng áo giáp, trọng điệp lên nhau hình thành một cái thất thải chiến y, đồng thời một tầng sáng hộ thể màu vàng lấp lánh xuất hiện, còn chưa hết ở xung quanh bọn họ còn xuất hiện 6 con rối to lớn vừa nhìn liền biết là loại hình phòng ngự.

Sáu con rối kia trong nháy mắt xuất hiện liền kết nối với nhau hình thành một cái trận pháp bao trọn hai người vào bên trong.

Tầng tầng phòng ngự được thi triển đi ra vô cùng nhuần nhuyễn, giống như là đã được tập luyện vô số lần rồi vậy.

Những người khác ở xung quanh nhìn thấy một màn như vậy thì cũng triệt để trợn tròn mắt.

Những để bọn họ càng thêm kinh sợ chính là dưới tầng tầng phòng ngự như vậy mà hai người Lý Tuấn, Lý Thuận lại không hiểu ra sao lại bị thương.

Mọi người ở bên trong Càn Khôn Huyễn Thế Đại Trận chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, cùng hai vệt sáng màu vàng nhạt vừa lóe lên liền biến mất ở ngay trước trận phá pháp của hai người Lý Thuận cùng Lý Tuấn.

Hai vệt sáng màu vàng nhạt kia sau khi biến mất thì đại trận do sáu con rối cấu thành trong nháy mắt bị cắt vỡ thành vô số khối rơi xuống mặt biển phía bên dưới, lông sáng phòng ngự màu vàng cũng vỡ vụn trong chớp mắt, thất thải bảo y trên người Lý Tuấn cùng Lý Thuận đồng thời bị cắt nát nát 7 tầng, bảo y triệt để mất đi linh lính. Rơi rụng xuống phía dưới. 

Áo bào phía bên ngoài của hai người cũng bị rạch ra một vết, trên ngực bọn họ xuất hiện một vết thương thấy cả xương, máu tươi từ bên trong chảy ra như suối.

Hai người cũng không hiểu nguyên do vì sao mà bay ngược về phía sau, trong miệng phun ra máu tươi.

Ngay khi hai người vừa bị đánh bay về phía sau thì ánh đao màu vàng kia lại lóe lên một lần nữa.

Hai người Lý Thuận cùng Lý Tuấn đồng thời theo bản năng cầm binh khí của bản thân che chắn lại vị trí nơi hiểm yếu.

“ Tranh.. Tranh…”

Hai âm thanh lanh lảnh vang lên, hai người chỉ cảm thấy từ nơi thân kiếm truyền đến một lực chấn động khủng khiếp, khiến cho tay cầm kiếm của hai người đều phát run.

Cùng lúc đó bọn họ lại cảm thấy trước ngực một hồi đau xót. Cũng không kịp nhìn xem vết thương như thế nào, hai người trong quá trình bị đánh bay người về phía sau đều đồng thời bắt pháp ấn, đánh ra một ấn.

“ Phúc Địa Ấn”

Một đại ấn to lớn, nguy nga như một tòa nói nhỏ hạ xuống, trên thân ấn có vô vạn thượng cổ chú văn, cùng rất nhiều đồ án hung cầm tẩu thú. Ấn kia sau khi xuất hiện cũng không có công kích ai cả mà trực tiếp hút hai người Lý Tuấn cùng Lý Thuận vào bên trong ấn. Sau đó phá không muốn rời đi.

“ Muốn chạy. Đừng hòng, các ngươi phải chết.”

Một âm thanh giận dữ mang theo sát khí trùng thiên quanh quẩn bên trong Càn Khôn Huyễn Thế Trận.

Cùng lúc với âm thanh kia vang lên, có
hai vệt đao quang lăng không xuất hiện, hình thành “ Cừu Mộng Thập Tự Trảm” bổ thẳng về phía “ Phúc Địa Ấn”

Nhưng bất ngờ xảy ra “ Phúc địa ấn” đột nhiên trở nên hư hóa né tránh từ đao quang khủng bố kia, đao quang màu vàng kinh khủng xuyên qua “ Phúc địa ấn” chém lên mặt biển phía dưới, lập tức chia cắt biển cả thành bốn khối phân biệt.

Càn Khôn Huyễn Thế Đại Trận dưới một kích này trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành đầy trời tinh vân.

Cùng lúc này “ Phúc địa ấn” đột nhiên xoay tròn sau đó tự mở một không gian thông đạo tiếp đó biến mất không thấy tăm hơi, không gian thông đạo thoáng cái cũng biến mất không thấy đâu.

Sự việc xảy ra quá nhanh, từ đầu tới cuối không tới mười mấy giây. Cũng trong thời gian ngắn như vậy hai tên kia liền ở dưới mí mắt của Vũ Y chạy mất.

Sau khi hai tên kia chạy mất thì thân ảnh của Vũ Y từ từ hiện ra, sắc mặt nàng khó coi đến cực điểm. Trong mắt sát khí vẫn như thực chất, ánh mắt gắt gao nhìn về phương hướng mà hai tên kia bỏ chạy. 

Ba người Tuyết Kỳ, Điệp Vũ, Thanh Thanh thấy sắc mặt nàng không tốt thì cũng có chút sợ hãi, Tuyết Kỳ lúc này mở miệng khuyên giải:

“ Tiểu thư ngươi không nên tức giận, ai ngờ hai tên kia lại nhiều bảo vật phòng ngự như vậy, trên người cơ hồ đều bảo vật phòng ngự, giống như là chuyên dùng để đối phó với tiểu thư vậy. Hôm nay để bọn chúng thoát, ngày sau chúng ta lại tìm bọn hắn.”

Vũ Y nhẹ gật đầu, nói:

“ Những thứ kia đích xác là dùng để đối phó với ta, nếu thực lực ta không đại tiến thì hôm này ai phải bỏ chạy cũng là điều khó nói. Được rồi, thù của Ngọc Diệp cùng Tiểu Tâm sau này lại tính. Cũng tới lúc chúng ta rời đi thôi, hai tên kia con sống nhất định sẽ đi gọi viện thủ.”

Điệp Vũ cùng hai người khác đều nói “ Phải”. Thanh Thanh nhìn qua rất nhiều tu sĩ đang đứng ngốc ở nơi này, sau đó hướng Vũ Y thăm dò:

“ Tiểu thư những người nên làm gì?”

Vũ Y nghe vậy thì ánh mắt quét nhìn qua đám tu sĩ nơi đây, sau đó lạnh lùng phun ra một câu.

“ Theo thì giữ, chống thì giết sạch không tha một người.”

Tiếp đó Vũ Y quay về bên trên chiến hạm, còn ba người khác ở nơi này giải quyết tàn cục.

- --o0o---

Ở xa không biết là bao nhiêu vạn dặm, nơi đây là một rừng rậm rộng lớn, khắp nơi là cây cối um tùm.

Đột nhiên từ bên trong hư không lao ra một cái đại ấn khổng lồ, đại ấn kia trực tiếp đập lên trên mặt đất, đập ra một cái hố lớn, từ bên trong hố lớn phát ra tiếng nổ

“ Ầm ầm ầm…’’

Phạm vi xung quanh mấy chục dặm, đám tiên thú, tiên cầm đều cảm nhận được, bọn chúng bỏ chạy nháo nhác, cả khu rừng thoáng cái trở nên hỗn loạn.

Một lúc sau từ bên trong cái hố lớn trên mặt đất bò đi ra người, hai người kia trên thân toàn thân là vết thương, kinh khủng nhất là vết thương ở trước ngực.

Vừa đi ra ngoài thì một người trong đó móc ra một cái ngọc phù rồi bóp nát, ngọc phù hóa thải thải hồng sắc rồi biến mất, tiếp đó hai người kia liền bất tỉnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện