Cân Cả Thiên Hạ

Kế hoạch m độc cùng nghiên cứu kinh khủng của vô địch


trước sau

Nữ tử kia đi ra thì thiếu nữ lúc trước đón tiếp Xuân Đức liền đứng dậy, cung kính chào:

“ Quản sự đại nhân.” 

Nữ tử kia khẽ gật đầu sau đó nhìn qua Xuân Đức gật đầu nói:

“ Vị công tử này tu vi không tệ, phẩm tính cũng rất tốt, nếu công tử đã có lòng tới hiệp trợ Kháng Yêu Hải Thành thì thân là quản sự nơi này ta sẽ bày tỏ một ít thành ý. Tiểu Nguyệt em dẫn vị công tử này lên tầng 3 phòng số 7. Nơi này ta sẽ thay em xử lý.”

Tiểu Nguyệt ứng một tiếng sau đó quay qua nhìn Xuân Đức dịu dàng nói:

“ Mời công tử đi theo ta.”

Xuân Đức nhìn cô nàng đang làm bộ nghiêm túc thì cảm thấy có chút buồn cười nhìn nàng ta nghiêm túc thật đúng là không giống ai.

Hắn khẽ gật đầu, tiếp sau đó hắn đi theo phía sau thiếu nữ lên tầng 3 phòng số 7.

Vừa đi lên lầu hai thì Tiểu Nguyệt thì thở ra một hơi, sau đó vỗ vỗ bộ ngực lớn làm bộ sợ hãi nói:

“ Thật là dọa chết người ta mà.”

Nói xong thì nàng liền quay lại nhìn Xuân Đức hỏi một câu:

“ Công tử thấy ta có đẹp không?”

Nghe được lời này trên trán Xuân Đức xuất hiện mấy vạch đen, hắn rất có xúc động muốn cắt lưỡi cô nàng này nhưng rồi hắn vẫn là nhịn xuống xúc động kia. Hắn tỏ vẻ cười khổ nói:

“ Cô nương không cần lại trêu chọc ta rồi, ta thực sự có lão bà rồi, nàng ấy rất hung dữ nếu như nàng ấy biết cô nương cứ quấn lấy ta như vậy nhất định sẽ bị nàng ấy xé xác ra.”

Thiếu nữ nghe thế thì cười khanh khách nói:

“ Ta chỉ đùa một chút thôi, công tử cũng không cần phải e thẹn như vậy à, thật không thú vị chút nào. Hì hì.”

Nói xong thì nàng liền quay đầu bước đi, Xuân Đức thấy thế thì cũng bước theo sau.

Không qua bao lâu thì hai người đã tới phòng số 7 ở tầng 3, vừa tới nơi này thì Xuân Đức liền bước vào bên trong, không đợi Tiểu Nguyệt nói cái gì liền đóng cửa phòng lại, cử động của hắn như vậy khiến cho Tiểu Nguyệt hờn dỗi một trận.

Vừa đi vào trong phòng thì Sói Mập liền nói:

“ Chủ nhân nhẫn nhịn cũng thật tốt, ngày trước không chừng nàng kia đã biến thành một cỗ thi thể rồi.” 

Xuân Đức đánh giá căn phòng một chút,căn phòng này cũng không lớn, nhưng lại thập phần tinh xảo, bên trong bày biện cũng cực kỳ đơn giản, chủ yếu đều là cung cấp cho tu luyện mà thôi, ở bên trong này có một cái tụ linh trận bậc cao hơn nữa còn có đại lượng tiên thạch cực phẩm chồng chất xung quanh quanh.

Nghe được Sói Mập nói thì Xuân Đức chỉ cười nhạt nói:

“ Đó là trước kia, còn bây giờ thì khác, với ta cũng thấy cô nàng kia rất thú vị đấy, đôi khi đứng ở một phương diện khác nhìn lại sẽ thấy vấn đề nó thay đổi hoàn toàn.”

Đúng vào lúc này, âm thanh của Vô Địch vang lên trong đầu hắn:

“ Củ cải, vào trong này có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”

Xuân Đức nghe thế thì có phần kinh
ngạc, trong lòng đang suy đoán là có việc gì mà Vô Địch lại vội vàng như vậy, nhìn qua Sói Mập cùng A Ngốc và A Khờ, hắn nói:

“ Các ngươi ở tạm nơi đây tu luyện, ta vào bên trong bàn chút việc. Có gì báo ta.”

Sói Mập gật đầu đáp:

“ Vâng chủ nhân, nếu xảy ra vấn đề gì Tiểu Kim sẽ thông báo.”

Tiếp đó thân ảnh của Xuân Đức dần dần mờ nhạt sau đó liền biến mất không thấy đâu.

……

Bên trong không gian vong linh tầng 2.

Xuân Đức vừa vào trong này thì liền nhìn thấy cả Vô Địch, ba thằng đệ.

Vừa thấy hắn tới thì Vô Địch liền híp mắt cười nói:

“ Nhanh đấy.”

Ba thằng đệ thì đứng lên chào:

“ Đại ca.”

Về phần Hắc Ám Ma Thụ lúc này trên cây kia hiện lên một khuôn mặt già nua, nhìn Xuân Đức cười gian nói:

“ Đến rồi à.”

Nhìn thấy biểu hiện của hai tên này, Xuân Đức liền có dự cảm chẳng lành, hắn liếc mắt cảnh giác hỏi: 

“ Làm sao ta thấy hai tên các ngươi khả nghi quá vậy? Lại có kế hoạch bẩn bựa nào à.”

Vô Địch cười nham nhở nói:

“ Đến ngồi, đến ngồi, có gì từ từ bàn, gọi ngươi tới là có việc vui.”

Xuân Đức ngồi xuống bàn, một mặt không tin hỏi:

“ Việc vui gì?”

Vô Địch hắc hắc liếm môi cười nói:

“ Tìm ra phương pháp để có đủ đồ ăn cho lão Hắc tiến hóa rồi.”

Có phần kinh ngạc, Xuân Đức hỏi:

“ Cách gì, nhanh nói ra đi, giúp được gì ta sẽ giúp.”

Lão hắc cùng Vô Địch nhìn nhau một cái, sau đó Vô Địch bắt đầu nói:

“ Ta mới nghiên cứu ra một loại dược độc, loại này có tính lây lan cực mạnh, tác dụng hơn xa cái hồi ở Vùng Đất Bị Lãng quên.”

Xuân Đức vừa nghe đến Vùng Đất Bị Lãng quên, lại nhớ tới phương pháp lúc trước, đồng tử hắn nhất thời co rút lại nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn sáng ngời nói:

“ Lão lấy độc tố biến dị bên trong cơ thể ta lần trước là vì mục đích này sao?”

Vô Địch cười hắc hắc nói:

“ Cái nào phải hỏi lão Hắc, lão ấy đầu xỏ đấy.”

Hắc Ám Ma Thụ cười lên khằng khặc nói:

“ Không có gì, không có gì, Huyễn lão quái đề cao ta rồi. Ta chỉ là nêu ra ý tưởng mà thôi, chủ yếu vẫn là Huyễn lão quái nghiên cứu.”

Xuân Đức nghe hai tên này úp úp mở mở thì sốt ruột nói:

“ Mẹ, nói chính đề, đừng có mà thả mồi nữa, không nói ta làm thịt hai lão bây giờ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện