- --o0o---
Nghe thấy Sói Mập hùng hổ dọa người như vậy thì Xuân Đức đang ngồi trên lưng nó vạn phần kinh ngạc, không ngờ tên béo ú này lúc dọa người cũng rất có uy phong nha.
Lúc này Xuân Đức buông ra ràng buộc đối với năm nữ tử kia, năm cô nàng được thả ra thì cũng không có ngay lập tức hướng phía Xuân Đức hành lễ mà nhìn nhau một cái, thông qua ánh mắt hội ý cái gì đó.
Tiếp sau đó, một trong năm người mới hướng phía Xuân Đức hỏi:
“ Đại nhân, ngài thật là điện chủ sao? Thế nhưng tiểu thư của chúng ta đâu?”
Xuân Đức nhìn bộ dạng của mấy cô nàng thì cũng biết các nàng đang nghi ngờ, dù sao chủ nhân của các nàng là Vũ Y chứ không phải hắn, đối với người của mình hắn cũng không có làm khó.
Hắn khẽ vung tay lên, cả năm người đều bị đưa vào bên trong không gian vong linh. Cùng lúc đó hắn truyền âm cho Vô Địch nói:
“ Năm người mới đi vào, lão thử nhìn xem vì sao bọn họ lại không bị nhiễm bệnh độc?”
Vô Địch lập tức truyền âm đáp lại:
“ Đã biết, ta sẽ lưu ý. Tình hình bên ngoài sao rồi?”
Xuân Đức tản hồn niệm của bản thân ra, trong phạm vi mấy triệu dặm dò xét không sót cái gì sau đó mới nói:
“ Mọi việc đã ổn, bây giờ ta đang chuyển tài nguyên. Đợi một lát nữa sẽ chuyển toàn bộ vào không gian tầng 3.”
Vô Địch đáp lại:
“ Được, chỉ cần chuyển vào bên trong, việc còn lại sẽ có ta xử lý, mi không cần lo. Thôi ta tiếp tục công việc của mình đây. Ở bên ngoài làm việc có gì không giải quyết được thì gọi ta một tiếng, ta cùng lão Hắc sẽ giúp đỡ.”
Nói xong thì Vô Địch chủ động ngắt liên lạc giữa hai người. Xuân Đức nghe xong mấy lời của Vô Địch thì khóe miệng có chút nhếch lên, câu này nghe thật quen thuộc, từ khi ở dưới trung thiên vẫn luôn nghe, nhưng mà nghe nhiều cũng không chán, chỉ có thấy ấm lòng.
Ngay lúc này, mí mắt Xuân Đức trực nhảy, hắn nhìn về phương xa nói:
“ Cái đám cá tạp này cuối cùng cũng tới rồi à, khí thế còn rất hùng hổ dọa người. Mập mạp đi qua tường thành nhìn một cái, nhìn một cái Hải tộc lần này mang đến cho chúng ta kinh hỷ gì.”
Sói Mập nghe Hải tộc tới thì cũng hào hứng không thôi, nó lại sắp được nhìn thấy chủ nhân nó đại triển thần uy, ngày trước thấy Hải tộc số lượng rất nhiều nên khi trước có chút sợ nhưng sau nhiều lần đại đồ sát thì nó cũng đã không còn sợ Hải tộc như trước nữa. Thấy đám kia cũng thường thôi.
Hai người hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng bay vụt qua trời đêm tiến đến tường thành, lấy tốc độ của Sói Mập thì chỉ sau một lát liền đã tới nơi.
Tường thành chiều rộng cả mấy chục dặm, rộng rãi có thừa, binh sĩ ở trên này đi lại tác chiến không thành vấn đề, tường thành cũng được coi là phòng tuyến quan trọng nhất nếu là tường thành thất thủ vậy toàn bộ sẽ xong đời. Có điều giờ thì khác, tường thành có thất thủ cũng chẳng sao cả.
Sói Mập đứng ở bên cạnh Xuân Đức, ánh mắt nó nhìn về phương trời xa, chỉ thấy từ viễn phương bắt đầu hiện ra bóng dáng của đại lượng Hải Thú cùng Hải Tộc, đằng đằng sát khí mà đến, Hải Thú đi ở phía trước mở đường, Hải Tộc đi ở vị trí giữa, đám kia còn bày vẽ mang các loại cờ xí giơ lên thật cao, bên trên không biết là vẻ con gì nhưng nhìn cũng rất có khí phách.
Sói Mập thấy thì thì nói:
“ Đám này cũng thật bày vẽ, vậy mà còn mang theo cờ xí. Có
điều nhìn cũng rất khí phách, chủ nhân người nói Ác Ma Điện chúng ta có nên tạo một lá cờ không?”
Xuân Đức nghe được Sói Mập nói thì mỉm cười nói:
“ Ác Ma Điện chúng ta đương nhiên có nhưng mà thứ kia rất thiêng liêng, một khi mang ra thì nhất định nơi kia sau này sẽ được chọn là nơi dừng chân của chúng ta. Nhưng mà nơi này không phải.”
Sói Mập nghe thế thì cái hiểu cái không, nó cảm thấy chỉ là một lá cờ thôi mà, có gì ghê gớm đâu, thích thì làm nhiều một chút, đi tới đâu cắm tới đó cũng không thành vấn đề. Có điều chủ nhân nó đã nói như vậy thì nó cũng không có nghi ngờ.
Sói Mập nào có biết rằng, đằng sau lá cờ của Ác Ma Điện chính là một bí mật to lớn, nó không chỉ là một là cờ đơn giản như vậy, mà nó có tác dụng tụ tập khí vận, vì thế không thể dùng lung tung được.
…...
Hải Tộc mang theo vô biên Hải Thú đến gần, có điều trên tường thành cũng không có ai thay đổi sắc mặt, tất cả đều là vẻ mặt lạnh lùng quan sát. Đến ngay cả mấy đại trận cũng chẳng được triển khai.
Đám Hải Tộc kia sau khi tới vị trí cách Kháng Hải Trấn Yêu thành 100 dặm thì dừng lại, cũng không có vội vàng công kích.
Sau đó một chi Hải Tộc gần vạn người dẫn theo vài triệu con Hải Thú tách ra khỏi đội ngũ lớn phía sau, một mình đi về phía trước, hướng về Kháng Hải Trấn Yêu thành mà tới.
Xuân Đức đứng bên trên tường thành, nhìn chi đội ngũ này đang chậm rãi đi tới thì trên khóe miệng lộ nụ cười tà mị.
Đám Hải tộc kia cử động chính hợp tâm ý hắn, hắn lúc này cũng là đang muốn như vậy, một đám nhỏ xông lên giết nhau, cái này còn gì tuyệt vời hơn nữa.
Xuân Đức tâm niệm vừa động, cửa thành mở ra, đám tu sĩ cấp thấp bị nhiễm bệnh dịch chờ đợi từ lâu lúc này đều được thả đi ra bên ngoài, số lượng cũng không ít hơn đám Hải Thú là bao.
Dưới chỉ huy của Xuân Đức, mấy triệu tu sĩ đồng thời hô lớn:
“ Giết… Giết chết đám Hải Tộc...Giết..Giết … Giết….”
Đồng thanh hô xong một câu, mấy triệu người như một, cùng lúc lấy ra binh khí, động tác đều răm rắp, đều đến khó tin, giống như mấy triệu người đều hòa làm cùng một thể. Một người rút binh khí là cả mấy triệu người cùng rút, một người tiến lên thì cả mấy triệu người cùng tiến lên.
Khí thế như cầu vồng, bài sơn đảo hải, khiến cho đám Hải Tộc đang tới gần cũng phải dừng lại bước tiến.
Tiếp đó, mấy triệu tu sĩ đồng thời đằng không mà lên hướng về phía Hải Tộc giết đến.
Đứng trên tường thành, nhìn thấy cảnh này Xuân Đức khóe miệng bất giác nở nụ cười, hắn cảm thấy nhân sinh đôi khi cũng có lúc rất thú vị. Nhất là tràng cảnh chém giết tập thể thế này, ngày trước thì hắn không thích lắm nhưng bây giờ không hiểu vì sao lại đổi tính.