Sau khi rống lớn một tiếng, thanh niên cổ ma liền hướng về phía Xuân Đức mà xuất thủ, một cái “ Ma trảo” to lớn lăng không xuất hiện giữa trời,mang theo vô tận uy năng đánh xuống.
Nhìn thấy cự trảo kia đánh xuống, Xuân Đức chỉ cười nhạt, thân ảnh hắn thoáng cái trở nên hoảng hốt, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
“ Ầm ầm ầm…”
Ma trảo khổng lồ đánh xuống đại địa, kích lên tầng tầng tro bụi, một kích này thanh niên cổ ma dùng ta mười hai thành thực lực, đồng thời mang theo vô tận phẫn nộ nên uy lực có thể nói là tuyệt cường, thoáng cái hủy diệt toàn bộ phạm vi xung quanh.
Cả đại địa lẫn thiên không cũng vì đó mà rung lắc mấy lấy, có điều chiêu thức mặc dù mạnh nhưng mà không đánh trúng địch nhân được thì cũng là vô dụng.
Sau khi tránh khỏi một đòn tuyệt cường của thanh niên cổ ma, lần thứ 2 xuất hiện Xuân Đức đã ở trước mặt tên kia, tay hắn hóa long trảo, cả người bốc lên “Diệt hồn diễm”, một quyền không có gì đặc sắc, chỉ có tốc độ cùng uy lực hướng phía đầu của thanh niên cổ ma mà oanh đến.
Ngay khi Xuân Đức vừa ra tay thì thanh niên cổ ma liền cảm thấy cảm giác tử vong đến gần, cái đầu nóng của hắn lập tức nguội xuống, nhìn thấy long trảo đang đánh tới thì hắn không một chút do dự, cũng liền đấm ra một quyền.
“ Ầm….”
Hai quyền va chạm cùng một chỗ…
“ Rắc…”
Cả cánh tay của thanh niên cổ ma trong nháy mắt hóa thành ma khí phiêu tán, đồng thời trên người hắn thoáng cái bị “ Diệt Hồn Diễm” bao trùm.
Diệt Hồn Diễm là đốt linh hồn hỏa diễm, một khi dính phải thì chính là muốn sống không được, muốn chết không xong.
“ A a a a …”
Thanh niên cổ ma lập tức gào lên thê lương, hắn lúc này cũng bất chấp cái gì uy danh cường giả, vừa quay đầu liền bỏ chạy.
Hắn tuy cuồng vọng tự đại nhưng cũng không phải người ngu, một quyền vừa rồi hắn cũng đã dùng toàn lực, vậy mà bị đối phương đồng dạng một quyền đánh nát, đã vậy trên người đối phương còn mang hỏa diễm lợi hại, vậy mà có thể khắc chế linh hồn. Hơn thế nữa, đối phương có thể thuần phục được “ Ma bia” chắc chắn không phải cái gì a miêu, a cẩu. Vì thế hắn liền quyết định bỏ chạy.
Xuân Đức nhìn thấy thanh niên cổ ma vừa kêu gào thảm thiết vừa bỏ chạy thì cười lạnh nói:
“ Đánh cũng chết, chạy cũng chết, ngươi có làm cái gì cũng không thoát, đã vậy cho ngươi nhìn xem một chút sức mạnh chân chính của Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia.”
Xuân Đức tuy là nói vậy nhưng động tác của hắn cũng không chậm chút nào, tên thanh niên kia vừa chạy thì hắn liền tế ra Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia tàn phiến.
Ném ra Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia, Xuân Đức trong miệng khẽ ngâm.
“Thiên địa nơi đây do ta chưởng quản.... Cấm”
Lời này vừa hạ xuống, thiên địa mấy triệu dặm trong nháy mắt trở nên đông đặc lại, cùng lúc đó Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia phát ra hồng quang rực rỡ.
Sau khi đã phong cấm lại thiên địa nơi đây, Xuân Đức một lần nữa bấm niệm pháp quyết gọi về “ Hư ảnh” của Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia.
Một tấm bia mộ khổng lồ xuất hiện, trên thân quấn đầy dây xích, phía bên trên tấm bia kia còn có một thanh kiếm đâm xuống.
Hư ảnh vừa ra lại trọng điệp cùng với Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia tàn phiến, trong nháy mắt cả 2 dung nhập lại với nhau, hư ảnh vốn không chân thực lúc này vậy mà trở nên ngưng thực cực kỳ.
Xuân Đức lúc này lại khẽ ngâm:
“ Phong.”
“ Ầm ầm ầm…”
Thiên Xích bên trên ma bia đồng thời tách ra, hóa thành vô số đầu độc xà màu đen khổng lồ xuyên qua không gian lao về phía thanh niên cổ ma.
Thanh niên cổ ma vốn đang bỏ chạy, còn chưa biết không gian nơi đây đã bị Xuân Đức giam cầm lại. Có điều ngay lúc hắn đang chạy thì cảm ứng ứng được nguy hiểm đến từ phía sau lưng.
Theo bản năng hắn liền tung ta một chưởng, một chưởng này cũng không phải một chương tùy tiện mà đã vận dụng đủ 10 thành uy lực.
“ Ầm…”
Một chương này nổ nát hư không, đánh cho cả một vùng không gian trở nên hỗn loạn, có điều chỉ ngay sau đó đồng tử của thanh niên cổ ma kia liền co rút lại.
Từ bên trong cái không gian loạn lưu vừa bị hắn đánh nát, tuôn ra đại lượng xích sắt những xích sắt kia như du long, vừa xuất hiện liền đã cắn tới hắn.
Quá sợ hãi, thanh niên cổ ma lần nữa huy chưởng, cả người hắn bùng lên hắc sắc ma khí, ma khi ngưng tụ thành hai ma trảo khổng lồ đánh về phía mấy cái xích sắt kia.
“ Ầm ầm…”
Xích sắt kia vậy mà xem ma chưởng như không tồn tại, cứ như vậy xuyên qua không hề bị một chút ngăn cản nào, ma khí trong ma chưởng lúc bị xích sắt màu đen kia xuyên qua lập tức bị cắn nuốt không còn một mống.
“ Phúc phúc phúc….”
Không biết là có bao nhiêu căn xích sắt không vào bên trong thanh niên cổ ma, chỉ thấy cả người hắn lúc này đều bị xích sắt đâm vào, số lượng lên tới vài trăm căn, miệng hắn cùng đầu hắn
cũng bị xuyên qua khiến cho hắn muốn kêu mà không kêu được.
Sau khi xích sắt đâm vào thân thể thanh niên cổ ma, thì nhanh chóng hút đi sinh cơ của hắn, thân thể của hắn lấy mắt thường có thể thấy nhanh chóng trở nên khô héo, vốn là một thanh niên tuấn tú bất phàm, thoáng cái biến thành một lão già gần đất xa trời.
“ Vèo…”
Sau khi đã hút gần cạn sinh của thanh niên cổ ma, “Thiên xích” liền rút về.
Một cái hô hấp sau, thanh niên cổ ma với bộ dạng nửa sống nửa chết xuất hiện trước mặt Xuân Đức.
Xuân Đức thấy thế thì mỉm cười, hắn vừa đưa tay ra vừa nói:
“ Sông có khúc, người có lúc, đi ra không đúng lúc thì phải chết.”
“ Bành…”
Một quyền đập xuống, Xuân Đức một quyền đập nát đầu tên thanh niên cổ ma kia, ngay lập tức đầu lâu tên kia nổ tan tành, hóa thành từng đoàn ma nguyên lực.
Cùng lúc đó ở bên trong đoàn ma nguyên lực kia xuất hiện một viên tinh thạch hình thể dạng thoi, cả người phát ra hắc mang kỳ lạ.
Xuân Đức đưa tay chộp lấy, nhìn ngắm hồi lâu thì hắn gật đầu nói:
“ Hỗn nguyên tinh, không sai, xem ra tên này với đấm ở dưới trung thiên là có họ hàng xa rồi. Đáng tiếc nơi này chỉ có một tên, nếu mà có dăm ba chục tên để giết thì tốt rồi.”
Xuân Đức vừa đập nát đầu tên thanh niên cổ ma, móc đi ma tinh bên trong đầu hắn thì cả người thanh niên kia liền giải thể hóa thành từng đoàn ma khí tinh thuần. Có điều lúc tên kia chết đi thì lại để lại một vật nhìn giống viên gạch, phát ra huyết quang chói mắt.
Cầm lấy cục gạch kia trong tay, Xuân Đức không khỏi nổi lên nghi hoặc, hắn không biết cái này là thứ quái gì nữa. Ôm một tia hy vọng, hắn thứ dùng “ Hệ thống phụ trợ” xem có phân tích ra thứ này không.
Vốn chỉ là ôm một tia tâm tư may mắn thôi nhưng không ngờ vậy mà cái hệ thống cùi bắp mà Vô Địch cho hắn lại phân tích đi ra.
꧁༺ Huyết Thạch༻꧂
Đẳng cấp: Cao
Công dụng 1: Huyết Thạch mang theo thiên địa sức mạnh, thích hợp dùng để làm hộp kiếm, hộp đựng bảo vật, nếu đặt bảo vật ở bên trong hộp làm từ Huyết Thạch có thể khiến cho phẩm cấp bảo vật dần dần tăng lên.
Công dụng 2: Ôn dưỡng linh hồn, tẩm bổ linh hồn, giúp cho linh hồn từ từ nâng cao cường độ, có tác dụng đối với tất cả linh thể.
Xuân Đức nhìn thấy công dụng như vậy thì ánh mắt không khỏi sáng ngời.
“ Thứ tốt à. Một con cổ ma thôi, vậy mà trên người nhiều thứ tốt như thế.”
Cảm khái xong, hắn liền gọi ra đám tiểu khí linh.
Đám tiểu khí linh vừa đi ra ngoài thì ánh mắt liền nhìn chằm chằm viên Huyết Thạch trên tay Xuân Đức, bộ dạng thèm muốn không thôi.
Xuân Đức thấy thế thì híp mắt cười hỏi:
“ Có muốn thứ này không?”
Vừa nói hắn vừa nhấp nhấp Huyết Thạch, đám tiểu khí linh thấy hắn nâng lên hạ xuống Huyết Thạch thì ánh mắt cũng không khỏi nhìn theo.
Cả đám cứ ngẩng đầu rồi lại cúi xuống nhìn buồn cười cực kỳ.
Tiểu Mộng lúc này hỏi:
“ Ba ba thứ này ăn được sao?”
Xuân Đức nghe thế thì trên trán liền xuất hiện mấy vệt đen, Tiểu Mộng tính cách thật khiến hắn có chút… À mà thôi, con nít ấy mà.
Xuân Đức mỉm cười, đưa viên Huyết Thạch nhìn như viên gạch chỉ kia cho Tiểu Mộng nói:
“ Cho mấy đứa thứ này vào làm giường ngủ này, thứ này gọi là Huyết Thạch có thể ôn dưỡng linh hồn, mấy đứa ở bên cạnh nó thì sẽ từ từ mạnh lên nhưng mà thứ này không ăn được đâu. Cấm mấy đứa ăn đấy.”
Tiểu Mộng cười hì hì, ôm lấy Huyết Thạch nói:
“ Cảm ơn ba ba, bọn con nhất định sẽ ăn nó.”
Nói xong thì Tiểu Mộng dẫn theo đám tiểu đệ, tiểu muội lần nữa quay về thế giới linh hồn của Xuân Đức.
Từ khi linh hồn đạt đến Thiên Vương Tiên Cảnh thì thế giới linh hồn hắn đã ngưng thực rất nhiều, bây giờ cũng có thể để một chút đồ vật không phải dạng linh hồn.