Hắc Huyền sau khi quan sát nơi đây một hồi thì tinh quang trong mắt bạo xạ mà ra, hắn vươn tay ra chỉ vào một ngọn núi cao nhất phía trước,run giọng nói:
“ Lão Long người nhìn, ngươi nhìn đây có phải nơi chúng ta đang tìm kiếm không?”
Thiên Ứng Long lúc này trong lòng cũng là kích động không thôi, hắn gật đầu nói:
“Một thanh tiên kiếm cắm trên đại địa cái này thật giống trong với mô tả ở tông môn.”
Nhưng Hắc Huyền lúc này lại nghi hoặc hỏi:
“ Nhưng Huyền Thiên Mộ Địa lại ở nơi nào, vì sao không thấy?”
Thiên Ứng Long lúc này ánh mắt trở nên sắc bén, hắn nhìn về phía tây nam phương vị nơi kia có một bộ xương đang ngồi nơi đó. Bộ xương kia cũng không rõ là đã tồn tại bao nhiêu lâu rồi mà vẫn hoàn mỹ vô khuyết, đã thể trên thân bộ xương kia còn lưu chuyển quang mang khác thường.
“ Đi, ta biết cách đi vào rồi.”
Vừa nói xong thì hắn liền phi thân về phía trước, bộ dạng không chút nào nhìn giống đang bị thương, nhìn hắn lúc này so với mãnh thú động dục còn muốn hưng phấn.
Hắc Huyền thấy vậy cũng không cam lòng yếu thế, cũng đằng không mà lên hóa thành một đạo ánh sáng theo sát phía sau Thiên Ứng Long.
Hai người hạ xuống trước bộ xương khô, Thiên Ứng Long cười như điên nói:
“ Ha hả, trong sách cổ ghi lại muốn đi vào Huyền Thiên Mộ Địa nhất định phải đánh bại người thủ lăng, nay người thủ lăng đã chết chúng ta cũng không cần phải đánh bại hắn nữa, chỉ cần cầm đầu hắn đến là được.”
Nói xong thì Thiên Ứng Long liền một tay chụp đến đầu lâu của bộ xương gần đó, sau đó khẽ giật một cái, lập tức đầu lâu liền bị nhổ ra.
Thiên Ứng Long cầm đầu lâu trên tay, sau đó sờ soạng gì đó trên mặt đất gần bộ xương, rất nhanh hắn liền tìm được một cái hố, vừa tìm được cái hố này thì hắn liền nhét cả cái hộp sợ kia vào.
“ Ầm…”
Như là kích hoạt cơ quan nào đó, khi Thiên Ứng Long vừa nhét cái hộp sọ vào thì mặt đất ầm ầm chấn động, cùng lúc đó địa mạch nơi này bắt đầu kịch liệt thay đổi, liên miên núi lớn trùng điệp đột nhiên nứt vỡ sụp xuống, mắt đất xuất hiện từng cái rãnh khổng lồ, đen ngòm.
Ngay khi mấy cái khe rãnh kia xuất hiện thì một cổ mùi hôi thối xông lên, hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long vừa hít phải thì liên tục nôn ói.
Hắc Huyền kinh dị nói:
“ Làm sao thối đến như vậy?”
Thiên Ứng Long bên cạnh sau khi nôn xong một trận cũng là một trận buồn bực nói:
“ Ta nào biết, đợi xuống phía dưới lại nhìn xem thế nào.”
Trên thân thể hai người lúc này nhẹ nhàng nổi lên từng luồng gió nhẹ xảo diệu thổi bay cái khí tức thối rữa, mục nát ở xung quanh ra xa. Cứ như vậy hai người liền không bị khí tức kia ảnh hưởng tới nữa.
……
Địa mạch sau khi một hồi biến đổi thì cũng ngừng lại, lúc này hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long nhìn nhau một cái sau đó đồng thời theo một cái khe nứt lớn nhất đi xuống phía bên dưới lòng đất.
Nhưng bọn họ chỉ vừa bay xuống cái khe hở kia liền cảm nhận được một lực lượng hút cực kỳ cường đại, khiến cho hai người đang bay bất ngờ bị kéo xuống phía bên dưới.
“ Ùm ùm.”
Không cách nào chống đỡ được lực hút kia, hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ưng Long đồng thời bị hút xuống phía bên dưới, rơi vào bên trong một nơi ngập nước.
Nhưng mà đợi lúc hai người tỉnh táo lại nhìn kỹ thì cái này có phải là nước bình thường quái đâu mà là máu, máu loãng cùng với thịt của vô số thi thể hòa thành vào với nhau hình thành một loại chất lỏng sền sệt như sình lầy.
Nhìn thấy quanh thân là thịt thối rữa, bốc lên mùi hôi thối kinh khủng, lại nhìn đám ròi bọ to như ngón tay cái béo tròn đang thi nhau bơi lội bên trong thì hai người lại cảm thấy một trận cồn cào.
Hắc Huyền cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn nôn, hắn hỏi:
“ Mộ địa nơi này là thế quái nào vậy, làm sao lại có nhiều máu cùng thi thể mục nát
ở ngoài này như thế. Chẳng lẽ trước kia bọn họ chôn người lộ thiên à.”
Thiên Ứng Long cũng nào có biết là xảy ra chuyện gì, hắn lúc này thúc dục:
“ Đi nhanh đi, ngươi cảm thấy đứng ở cái nơi đầy máu cùng thịt nát thối rữa này nói chuyện với nhau rất có ý tứ sao?”
Hắc Huyền nghe thế thì không nói gì thêm nữa mà tiến về phía trước. Thiên Ứng Long lúc này cũng đi theo ở bên cạnh, hai người “bì bỏm” lội trong đống sình lầy được tạo ra từ máu cùng thịt thối rữa.
Lúc đầu thứ sình lầy kia chỉ tới đầu gối hai người nhưng càng tiến vào sâu bên trong thì càng dâng lên cao, sau một lúc thì đã dâng lên đến bụng sau đó đến ngực, tiếp đó là đến ngang miệng, mặc dù có tiên khí hộ thân nhưng nhìn vô số con giòi bọ bơi qua bơi lại trước mắt khiến cho hai người một trận buồn nôn.
……
Hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long đi vào bên trong Huyền Thiên Mộ Địa không qua bao lâu thì Xuân Đức cùng liền đuổi tới nơi đây.
Nhìn vào cái khe sâu không thấy đáy ở cách đó không xa Long Sát nói:
“ Bọn chúng đi xuống bên dưới rồi đại ca.”
Từ bên trên thân thể Xuân Đức tách ra, Bóng Ảnh xuất hiện nói:
“ Đệ tiến vào bên trong trước, đợi đệ vào trong nhìn xem có bẩy rập gì không, nếu không có đại ca lại tiến vào.”
Nói xong thì Bóng Ảnh cũng không đợi Xuân Đức đồng ý hay không liền đã vọt xuống phía dưới.
Xuân Đức nhìn thấy vậy cũng không có ngăn cản, dù sao hắn còn sống thì Bóng Ảnh cũng không chết được, để cho Bóng Ảnh đi trước thăm dò đúng là không gì tốt hơn.
…..
Bóng Ảnh sau khi đi vào bên trong khe hở được một canh giờ thì một lần nữa quay ra.
Nhìn thấy Bóng Ảnh đi ra thì Xuân Đức liền hỏi:
“ Bên trong tình hình ra sao?”
Bóng Ảnh đáp:
“ Bên trong là một khu mộ địa,ở bên trong đó cũng không có cái gì nguy hiểm cả, có một ít bẫy rập nhưng đều bị người đi trước kích hoạt toàn bộ rồi,. Mà đại ca nên gọi ra thi đàn của ca đi,ở bên ngoài cửa vào có thứ mà đám kia thích ăn đấy.”
Xuân Đức nghe thế thì gật đầu, tiếp hắn nghe theo lời Bóng Ảnh gọi ra thi đàn. Cho bọn nó đi xuống phía dưới trước. Nhìn đi đàn đông nhung nhúc thi nhau đi xuống phía dưới Xuân Đức bất giác nhíu mày lại.
Bóng Ảnh phát hiện hắn nhíu mày lại thì không khỏi nghi hoặc hỏi:
“ Đại ca, làm sao thế?”
Xuân Đức buồn phiền nói:
“ Đám tang thi này bây giờ lý trí hoàn toàn biến mất rồi, lúc này bọn nó chỉ còn lại bản năng giết chóc, cùng thần thông lúc sinh thời. Chỉ có đám tang thi cấp bậc Hằng Vương Tiên Cảnh là có trí khôn. Ca lo sau này đám kia có triệt để thoái hóa không. Nếu như vậy quả thực uổng phí à.”
Bóng Ảnh nghe thế thì nói:
“ Hẳn sẽ không đâu, lý trí bọn nó biến mất hẳn là do bản năng giết chóc chiếm cứ mà thôi. Với nếu có như thế thật thì ném bọn nó cho Hắc đại ca ăn là được, cũng không uổng phí lắm.”
Xuân Đức gật gật đầu nói:
“ Ừm, nếu đến bước kia thì cũng chỉ có thể béo cho lão Hắc rồi.”