Cân Cả Thiên Hạ

Ma vân hải


trước sau

Mấy trăm người ở nơi đây mặc dù không biết Xuân Đức là ai, cũng không biết hắn mạnh mẽ cỡ nào nhưng hai tàn khu của một vị Đế Cấp Cổ Ma vừa nhìn thấy liền quay đầu thì đã biết người này đáng sợ đến mức nào rồi.

Đám người đi theo theo tàn khu của hai tên Đế Cấp Cổ Ma biết lúc này đã lành ít dữ nhiều, bọn chúng cũng không nghĩ Xuân Đức sẽ tha cho bọn họ nên lúc này một đám đều ôm quyết tâm liều chết.

Ma khí trên người của đám kia khởi động, toàn thân bùng lên hắc sắc ma diễm, khuôn mặt của bọn nó trở nên vặn vẹo dữ tợn dị thường, thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa kịch liệt, dần to lớn lên, biến thành giống như quái vật.

Yêu ma bốn phía nguyên một đám giương nanh múa vuốt, trong cổ họng phát ra thanh âm khủng bố, hóa thành từng đạo hắc quang xông tới, trong nhất thời bóng đen đầy trời, Nhật Nguyệt ảm đạm không ánh sáng.

Nhìn thấy một đám ma vật liều chết xông lại đây thì Xuân Đức hài hước nở nụ cười:

“ Có chút ý tứ đấy, nhìn bộ dạng các ngươi thế này làm thức ăn cho thú nuôi của ta cũng không tệ à.”

Xuân Đức vung tay lên một cái, một cái cánh cửa không gian mở ra, tiếp đó ngàn vạn “Thái Cổ Phệ Ma Trùng” từ bên trong lao ra bên ngoài.

Ngàn vạn trùng triều lập tập bao quanh lấy đám yêu ma đang xông tới, chỉ nghe từ bên trong trùng triệu những âm thanh thê lương thảm thiết vọng ra.

“ A a a a a a a a a a a a a…”

“ A a a a a a a a a a a a a…”

“ A a a a a a a a a a a a a…”

“ Rắc rắc rắc… Rột rột..”

“ Rắc rắc rắc… Rột rột..”

“ Rắc rắc rắc… Rột rột..”

Không những tiếng kêu thê lương thảm thiết mà còn có tiếng xương cốt bị nhai nuốt, âm thanh kia có thể nói là vô cùng mỹ diệu, tiếng la hét thảm thiết tuyệt vọng đã khiến cho người ta thư sướng rồi, nghe thâm âm thanh xương cốt kêu vang càng làm chi người ta trở nên hưng phấn.

Nhưng mà âm thanh mỹ diệu kia vang lên không được bao lâu thì liền chấm dứt, đàn “ Thái Cổ Phệ Ma Trùng” tản ra, đám yêu ma lúc trước cũng với những kẻ khác, còn có mấy đống thịt trên mặt đất đều biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đều đã bị ăn sạch sẽ.

Nhìn thấy như vậy thì Xuân Đức vân vê cằm nói:

“ Chỉ có vài trăm người không bỏ nhét kẽ răng, thôi thì đi ra bên ngoài kiếm thức ăn cho bọn nó vậy.”

Tiếp sau đó Xuân Đức lại thu về đàn “Thái Cổ Phệ Ma Trùng” sau đó một thân bốn mình đi ra bên ngoài, đi tìm hai con “Cổ ma” kia.

Vốn dĩ không biết nên đi đâu làm cái gì nhưng lúc này hắn lại có mục đích rồi.

Nhưng mà ngay lúc Xuân Đức định rời đi thì..

“ Ầm ầm ầm…..”

“ Ầm ầm ầm…..” 

“ Ầm ầm ầm…..”

Thiên địa băng liệt, cả không gian ầm ầm chấn động mãnh liệt, vô số không gian liệt phùng liên tiếp hình thành, mặt đất phía bên dưới nứt toác ra vô số khe sâu nhìn không thấy đáy.

“ Lại chuyện gì nữa đây.”--- Xuân Đức lúc này không khỏi buồn bực.

Hắn muốn đi ra nơi này thôi mà cũng khó, liên tiếp có người ngăn cản không nói, bây giờ lại đến ông trời cũng cản trở hắn.

Cũng đúng vào lúc này…

“ Xoảng…”

Cả cái đại trận khổng lồ bao trùm nơi đây lúc này vỡ nát, bầu trời chân thực lúc này lộ ra. Đồng thời lực lượng giam cầm hồn niệm cũng biến mất không thấy đâu.

Xuân Đức lúc này ánh mắt nhìn về một phương hướng, nơi kia cách hắn đang đứng khoảng 300 vạn dặm cũng không xa lắm, ở nơi đó bắt đầu bốc lên hắc khí, mây đen quay cuồng trên bầu trời, bắt đầu xuất hiện tầng tầng dị tượng kinh người.

“ Nơi kia tụ tập rất nhiều người à, hừm, có chuyện vui rồi đây, đã vậy ta cũng đến nhìn xem.”

Xuân Đức phi thân bay lên, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng màu đen biến mất ở bên trong thiên địa.

- --o0o---

Giờ phút này, toàn bộ phạm vi Phong Ma Quật đều sôi trào lên, trận pháp mấy chục vạn năm đột nhiên bị hủy giống như một viên đá kích ngàn tầng sóng dữ, lúc này đây dù là người ở bên trong trận pháp hay ở bên ngoài đều là kinh hoàng không thôi.

Đúng lúc này một âm thanh to, rõ ràng, vang vọng khắp cả bầu trời.

“Tất cả tu sĩ bên trong Phong Ma Quật nghe đây, ta chính là đại trưởng lão của Trấn Ma Điện,Hứa Chí Thanh, hiện giờ ta muốn tạm thời điều động tất cả lực lượng tại Phong Ma Quật, cường giả từ Thần Quân Tiên Cảnh trở lên vào lúc này đều phải nghe ta hiệu lệnh, tất cả mọi người đều hướng phía Tây Bắc tập trung chuẩn bị diệt ma, người đến theo thực lực cao thấp, đều có trọng thưởng. Nhưng nếu có người không tuân, một khi tra ra, cái kia chính là phản lại nhân tộc người người để có thể tru diệt.”

Nghe được âm thanh này, lại biết được người vừa lên tiếng là ai thì khắp nơi đều có tiếng bàn luận xôn
xao, nhao nhao tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng bất mãn trong lòng. Nhưng Trấn Ma Điện là thế lực cự đầu của toàn Trấn Ma Cổ Vực, lệnh của đại trưởng lão Trấn Ma Điện, ai dám không nghe theo? Không nghe theo chính là muốn chết.

Trong lúc nhất thời, vô số đạo độn quang từ khắp mọi nơi bay vọt về phía nơi đang có ma khí bốc lên ngùn ngụt.

…….

Ba trăm vạn dặm đối với Xuân Đức mà nói cũng không mất bao lâu liền có thể đi tới, dừng lại ở trước mây đen quay cuồng do ma khí tạo thành kia, vẻ mặt Xuân Đức trở nên quái dị.

Hắn vậy mà cảm nhận được một loại thân thiết cảm giác giống như đứa con xa quê lâu ngày mới về nhà mình một lần.

Nhưng ngay lúc hắn đang không hiểu ra làm sao thì một âm thanh ngang ngược càn rỡ cắt đứt mạch cảm xúc của hắn.

“ Hừ, a miêu a cẩu ở đâu ra thế này. Nơi này là nơi mà người có thể đến sao. Cút.”

Xuân Đức nhìn lại liền thấy phía chân trời nơi xa xa lóe lên một đạo huyết sắc quang mang cùng lúc đó một đạo bóng đen lao tới, không nói hai lời liền đánh ra một chưởng, chưởng phong thu nạp phong vân hóa thành một bàn tay huyết sắc khổng lồ đánh tới Xuân Đức.

Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức cũng không ngạc nhiên gì cả, ở tu tiên giới giết người cũng không cần lý do, thấy ghét ghét liền giết, đặc biệt ở nơi hoang dã thế này, vì thế hắn cũng không có suy nghĩ đến nguyên do.

Nâng tay lên, một tầng hơi nước mỏng hiện lên bao lấy Xuân Đức vào bên trong, huyết sắc cự chưởng đập lên tầng hơi nước mỏng manh kia thì phát ra tiếng nổ

“ Ầm ầm..”

Có điều cự chưởng nhìn như uy thế tuyệt luân vậy mà lúc đánh lên tầng hơi nước trên cơ thể Xuân Đức thì chỉ làm cho nó nhộn nhạo một chút liền thôi.

Kẻ vừa xuất chiêu thấy vậy thì cả kinh, trong lòng hắn đột nhiên “ Lộp bộp” một tiếng, chỉ thấy Xuân Đức phía bên kia nghiêng đầu hài hước nhìn hắn cười quái dị, sau đó nâng một tay lên rồi hời hợt chém ra.

Từ trong tay hắn lóe lên một đạo hắc mang, đạo hắc mang kia trong nháy mắt phóng đại vô số lần, cắt đôi thiên địa, nơi hắc mang đi qua không gian trở nên vặn vẹo bất định.

Vừa nhìn thấy như vậy thì người kia lập tức sợ tí nữa đái ra quần, hắc mang kia chưa đến vậy mà hắn cảm thấy cả thân thể như đang vỡ ra vậy.

Vào thời khắc sinh tử, người kia thiêu đốt lên toàn bộ máu huyết cùng một bộ phận linh hồn của bản thân, khí thế của hắn lập tức bộc phát gấp mấy lần, trên tay phải ngưng tụ tầng tầng huyết khí. Đột nhiên hắn gầm lên:

“Già Thiên Thủ” 

sau đó hắn huy chưởng đánh ra, ngay lập tức một huyết sắc cự trảo trẻ trời xuất hiện đánh về phía hắc quang đang lao đến.

“ Ầm ầm ầm…”

Huyết trảo đụng phải hắc mang giằng co trong nháy mắt liền bị hắc mang chém nát, hắc mang thế đi không giảm trực tiếp kích thẳng lên trên thân thể người kia.

Có điều ngay lúc hắc quang đánh lên người hắn thì trên người hắn hiện lên một kiện chiến y, chiến ý kia ngăn cản hắc mang trong giây lát liền cũng nổ tung, biến thành đầy trời mảnh vỡ.

Có điều hắc mang lúc này uy lực cũng đã bị suy giảm đi rất nhiều, sau khi kích lên thân thể tên kia thì chỉ chém cho hắn một vết thương dài ở trước ngực cùng đánh văng hắn đi xa xa mà thôi, cũng không có giết chết được hắn.

Tên kia sau khi bị đánh văng đi xa xa thì lập tức quay đầu chạy mất, vừa chạy vừa không ngừng thổ huyết.

Xuân Đức đứng nơi đó nhìn tên kia chạy đi thì nâng lên bàn tay lên nhìn.

“ Ở trạng thái thân thể nhân loại đúng là không được à, tuy mạnh hơn so với nhân loại phổ thông nhưng so với chân thân thì đúng là cặn bã, vậy mà giết không chết một con tiểu cẩu.”

Nở một nụ cười có phần nhạt nhẽo, Xuân Đức lúc này không do dự nữa mà nhảy vào bên trong ma khí vô biên trước mắt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện