Cân Cả Thiên Hạ

Dính vào rắc rối(1)


trước sau

“ Oành Oành Oành….”

Xuân Đức vốn là tưởng mấy tên này lại dây dưa một hồi, giới thiệu xong nguồn gốc tổ tiên, lôi hậu trường phía sau ra đe dọa đối phương, sau đó lại trang bức một hồi thì mới đánh nhau. 

Nhưng không ngờ lần này không, vừa mới hai ba câu không hợp liền đã chiến thành một đoàn rồi.

Đám người bên trong trận doanh của Xuân Đức nhìn thấy cứu viện là ông lão kia thì cả đám cứ như là về đến nhà rồi, hồn nhiên vô tư quên luôn nguy hiểm trước mắt, mãi đến khi một trận linh áp như núi lớn đè xuống thì mọi người mới kịp nhận thức ra.

Có điều cũng quá muộn rồi, năm người kia vừa mới chiến cùng nhau vài chiêu thì liền tạo ra sóng năng lượng hủy diệt, sóng năng lượng hủy diệt kia kinh khủng đến nổi vừa quét qua mấy trăm người nơi này thì một đám liền cặn bã cũng không còn rồi.

Mặt đất bị sóng năng lượng hủy diệt kia kích trúng thì nhất lên tầng tầng đất đá nhìn không khác gì sóng biển, mà vân ở xung quanh lúc này cũng bị ảnh hưởng mà tán đi không ít.

Đương nhiên trong số những người chết không có Xuân Đức ở trong đó, nhân lúc những người kia không có chú ý đến hắn liền nấp vào bên trong không gian vong linh nhìn xem kịch vui bên ngoài, đồng thời chờ đợi thời cơ làm thịt cả đám.

Ở bên trong không gian vong linh nhìn ra bên ngoài, lúc này Xuân Đức lại phát hiện có không ít đội ngũ di chuyển đi qua bên này, thấy như vậy Xuân Đức không khỏi cảm khái nói:

“Sống chết có số, giàu có nhờ trời, đúng là không biết đâu mà lần à. Mà sao mọi người lại cứ thích chết vậy nhỉ, hết đám này lại tới đám khác tới, bộ dưới âm tào địa phủ có trò vui để chơi sao?”

Hắn vừa cảm khái xong thì Bóng Ảnh đột nhiên nói:

“ Đại ca, ta vừa phát hiện ra một điều.”

Xuân Đức nghe vậy thì hỏi:

“ Lão nhị ngươi phát hiện ra điều gì, có phải lão nhị ngươi cũng thấy ta quá thiện lương nhưng không được trời thương, cũng cảm thấy bất bình giùm đại ca.”

Ba người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma nghe vậy thì hết ý, có điều bọn họ vẫn là gật đầu phụ họa theo nhưng tiếp đó Bóng Ảnh lại nói:

“ Đệ phát hiện một điều đai cả cứ đến nơi nào thì nơi đó có người chết, cứ gia nhập thế lực nào thì thế lực đó bị diệt, cứ gia nhập đội ngũ nào thì đội ngũ đó không còn ai sống. Đại ca có cảm thấy bản thân chính là kẻ gieo rắc cái chết không?”

Nghe Bóng Ảnh nói như vậy thì Xuân Đức cũng cảm thấy không sai, hắn ở nơi đâu là nơi đó “ Sóng gió triền miên, không yên một ngày”, ai nói chuyện với hắn người đó liền không may, chỉ có người đi bên cạnh hắn là không sao thôi, được hắn bảo vệ thì sống mà rời đi hắn liền đến 9 thành phải chết.

Cười cười, Xuân Đức gật đầu nói:

“ Ừ nhỉ, lão nhị ngươi nói thì đại ca mới để ý đấy, lúc trước vừa định sắm vai anh hùng cứu vớt chúng sinh đâu, thế mà đám kia lúc này đều chết sạch rồi, ài, âu cũng là cái số, biết sao được. Ha ha. Mặc kệ đi.”

Ba người khác lúc này cũng đều là phá lên cười, một đám đại ma đầu cùng nhau cười khiến cho ai nghe được cũng là rợn hết tóc gáy, lạnh cả sống lưng. 

- --o0o---

Trái với tình hình bên trong không gian vong linh, ở bên ngoài lúc này đang là quyết chiến nảy lửa rồi.

Lệ, Dực, Huyết, Vũ đều là phân thân của thánh tổ, có điều sức mạnh chưa khôi phục, lúc này gặp phải cường địch mặc dù liên thủ nhưng vẫn là ở dưới hạ phong, càng đánh càng yếu, bộ dạng sắp không thể chống đỡ tới nơi. Ngược lại lão giả kia càng đánh càng hăng, càng đánh càng hưng phấn bừng bừng, cứ giống như lão ta vừa ăn hết mấy thùng xuân dược đang cần phát tiết vậy.

Lão giả lúc này vừa đánh vừa cười lớn nói:

“ Ngoan ngoãn từ bỏ chống cự, ta còn có thể để cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng, nếu còn ngoan cố chống lại thì đừng trách ta hạ thủ không có lưu tình rồi.”

Lệ nghe thế thì giận tím mặt quát:

“ Con sâu cái kiến mà thôi, nếu không phải thực lực chúng ta hiện ta còn chưa khôi phục thì liền có thể bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến.”

Lão giả nghe vậy thì cười lên ha hả nói:

“ Bộ dạng không tệ, không tệ, tuy là dị tộc nhưng thân hình này nếu làm công cụ phát tiết thì đúng là không tệ, đặc
biệt ngươi rất mạnh miệng ta thích. Khặc khặc. Không biết lúc trên giường ngươi lại sẽ kêu thế nào.”

Lệ tròng mắt muốn phun ra lửa, nàng lúc này giận dữ quát:

“ Huyết, Dực, Vũ, ba người các ngươi hiến cho ta bộ phân thân này, sau khi trở lại ma giới ta sẽ hậu tạ, ta cần lực lượng để giết chết con súc sinh này.”

Nghe nàng nói vậy thì ba người khác nhìn nhau một cái, Huyết nói:

“ Được, không thành vấn đề.”

Dực nói:

“ Ta cũng vậy.”

Vũ nói:

“ Ta cũng không phản đối.”

Tiếp đó Lệ há to miệng ra, ba người Vũ, Dực, Huyết đồng thời bay vào trong miệng nàng ta, mặc kệ cho nàng ta thôn phệ. Sau khi liên tiếp nuốt ba người, thân thể của nàng ta cũng bắt đầu dần dần nổi lên biến hóa.

Một luồng sức mạnh bàng bạc từ trên người nàng ta tản mạn đi ra, ma vân xung quanh nàng ta trở nên quay cuồng, trên khuôn mặt nàng ta lúc này hiện lên một luồng thích ý không nói thành lời, có vẻ như cắn nuốt ba người khác, lực lượng gia tăng lên không ít nên nàng ta cực độ vui vẻ. 

Lúc này đây nàng ta chỉ tùy tùy tiện tiên nâng tay nhấc chân đã có thể dời sông lấp biển, trời long đất lở.

Lão giả mới vừa cuồng tiếu trước không lâu, lúc này nhìn thấy biến hóa của Lệ như vậy liền câm miệng, trong ánh mắt lão ta hiện lên sự kiêng kị, lão ta có thể cảm nhận được nguy hiểm tử vong từ trên người Lệ, cảm giác này khiến cho trái tim lão ta nhịn không được nhảy lên bịch bịch.

Hai người lúc này ngừng lại việc ra tay, cả hai đứng lặng yên trong hư không mà nhìn địch nhân của mình, linh áp vô hình như thiên uy tản ra khiến cho không gian trở nên vặn vẹo bất định.

Tất cả mọi người vừa mới đến nơi đây, đang đứng ở xa xa, cảm nhận được linh áp khủng khiếp kia thì đều nín thở, nếu có hít thở chỉ là khẽ hô hấp, nội tâm bọn họ phát lạnh, cả đám không tự chủ được lùi về phía sau. Sau khi lùi ra xa xa, cảm thấy an toàn rồi thì bọn họ lại dừng lại, lặng yên đợi quyết chiến diễn ra.

…..

Ở bên trong không gian vong linh, nhìn thấy tình hình bên ngoài trở nên hấp dẫn như vậy thì Xuân Đức cũng cảm thấy hứng thú dạt dào.

Nhìn qua ba thằng đệ ở bên cạnh, Xuân Đức cười nói:

“ Thế này mới đặc sắc chứ, ba người bọn đệ nói xem bên nào sẽ chết? Ca là ca thấy lão già kia chết chắc rồi, nhất định sẽ bị yêu nữ kia chơi đến chết.”

Bóng Ảnh cũng gật đầu nói:

“ Đệ cũng cảm thấy vậy, yêu nữ kia không bình thường à, lúc trước nghe loáng thoáng nàng ta là phần thân đại năng thì phải.”

Nguyên Ma cười nói:

“ Đại năng, đại thần gì cũng vậy, đợi hai người kia một chết một tàn phế chúng ta lại đi ra ngoài làm gỏi bọn họ, bổ sung hai người này vào đám thú nuôi.”

Long Sát cười hắc hắc nói:

“ Lão tứ ngươi chỉ được cái nói hợp ý ca. Ca là ca nhìn chúng nữ tử kia rồi đấy, nuôi béo nàng ta lên sau đó lại ăn thịt từ từ, hẳn rất mỹ vị, so với huyết nô của nhị ca còn muốn mỹ vị.”

“ Hắc hắc. Tam ca, chúng ta có cùng chung chí hướng à. Hắc hắc.”--- Nguyên Ma cười lên man dại.

Xuân Đức cùng Bóng Ảnh nghe hai tên này nói chuyện thì không biết nói cái gì cho phải. Cảm thấy hai tên này quả thực biến thái có thừa rồi.

Xuân Đức “e hèm” một tiếng cắt ngang Long Sát cùng Nguyên Ma nói chuyện, tiếp đó mới giả trang thần côn nói:

“ Hai đứa yên lặng nào, ngưng thần tĩnh khí, tĩnh quan kỳ biến.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện