Cân Cả Thiên Hạ

Đi Bắt Người(2)


trước sau

Kha La Ma lão giả nghe Bóng Ảnh nói nói như vậy thì thoáng cái ngây ngốc, cuộc đời hắn cũng là lần đầu tiên nghe có người muốn giết hắn sao đó lại chết thành con rối. Hắn lúc này giận quá mà cười:

“ Tốt, tốt, tốt lắm, không biết từ đâu tới một con tạp chủng cũng dám ở trước mặt lão phu khẩu xuất cuồng ngôn, nếu hôm nay lão phu không rút gân lột da của ngươi thì lão phu không mang họ Kha nữa mà sẽ đổi thành họ của ngươi.” 

Theo lời nói của hắn, sắc mặt của lão giả càng lúc càng trở nên âm trầm, thoáng cái liền đã âm trầm như nước, đồng thời từ trên người hắn tản mạn ra khí tức kinh khủng, cùng lúc này trên người hắn bốc lên ma diễm ngập trời, vô số hồn phách ở bên trong ma diễm kia liên tục thét gào.

Mấy nữ tử cùng với thanh niên đang ngồi ở gần lão giả thì lúc này hoảng sợ, một đám nhanh chóng lùi về phía sau, có điều ánh mắt của bọn họ hoàn toàn khác nhau, thiếu niên kia thì vẻ mặt hưng phấn, còn ba nữ tử thì sắc mặt trắng bệch.

Thiếu niên lúc này ôm tay trước ngực cười lạnh nói:

“ Một đám có mắt như mù vậy mà dám đắc tội với Kha La Ma trưởng lão. Ta lại muốn nhìn xem đám ngu ngốc này chết như thế ….”

Hắn còn chưa nói xong thì thần sắc đột nhiên cứng đờ những lời vừa muốn nói ra lập tức nuốt xuống, không chỉ có hắn mà ba nữ tử bên cạnh hắn lẫn lão giả tên Kha La Ma kia cũng đều là như vậy.

Lúc này đây bọn họ đột nhiên cảm nhận đến bốn luồng linh áp còn khủng bố hơn cả Kha La Ma lão giả tản mạn đi ra, bốn luồng linh áp khổng lồ kia đến từ đám người Bóng Ảnh.

“ Dám nhục mạ phó điện chủ, ngươi đây quả thực chán sống rồi.”--- Một tên Thiên Vương Cảnh đứng ở bên cạnh nhìn lão giả quát lạnh một tiếng.

Một người khác ở bên cạnh nói:

“ Phó điện chủ không cần ra tay, tên này chỉ cần mấy người bọn thuộc hạ là đủ.”

Bóng Ảnh trong mắt lóe ra ánh sáng màu tím yêu dị, hắn liếm môi một cái rồi nói:

“ Có chút thú vị, người này là của ta.”

Lời còn chưa dứt thì thân ảnh của Bóng Ảnh đã biến mất, ngay khi hắn vừa biến mất thì lão giả đối diện lập tức cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, hắn lúc này đột nhiên xoay người, sau đó hung hăng nện ra một quyền.

Quyền kình rít gào, từ bên trong nắm tay của lão giả bắn ta một cái khuôn mặt quỷ dữ tợn. Mặt quỷ dữ tợn há lớn miệng cắn về một phía không gian vô định bên trên không trung.

“ Phúc…”

Có điều lúc này từ trước ngực hắn đột nhiên hiện ra năm cái móng vuốt.

Bóng Ảnh xuất hiện ở phía sau lưng lão giả, một tay cắm xuyên qua lồng ngực của lão ta, vẻ mặt của Bóng Ảnh lúc này có phần cụt hứng nói:

“ Ngươi cũng thật làm ta thất vọng, chỉ là một chút tiểu xảo chiến đấu đơn giản vậy cũng khiến cho người mắc lừa, ta quả thực lúc trước có chút đã đề cao ngươi rồi. Bây giờ ngươi nói xem nên làm thế nào?”

Lão giả từ từ nhìn xuống trước ngực, ánh mắt có phần khó tin, mãi khi hắn nghe Bóng Ảnh nói thì mới hồi thần lại, lúc này đây giọng điệu của hắn ta trở nên mềm yếu.

“ Đừng giết ta...Đại...Đại nhân xin đừng giết ta, ta nguyện thuần phục đại nhân, xin đại nhân tha ta một mạng.”

Bóng Ảnh nghe vậy thì cười nham hiểm:

“ Nếu ngoan ngoãn như vậy từ đầu thì có phải tốt hơn không.”

Nói xong thì Bóng Ảnh rút tay ra khỏi lồng ngực lão giả, đồng thời một tay khác điểm lên trên đầu lão ta, ngay khi tay trái Bóng Ảnh vừa điểm lên trên đầu lão ta thì cả thân hình lão giả run lên, toàn thân lão ta
tràn ra đài lượng hắc khí, vết thương trước ngực cũng nhanh chóng liền lại.

Tiếp đó hắn quay đầu, quỳ gối hướng Bóng Ảnh cúi lạy:

“ Cảm ơn chủ nhân đã không giết, thuộc hạ sau này thề sống chết đi theo chủ nhân.”

Giọng nói của hắn muốn có bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.

Những người khác không phải thành viên của Ác Ma Điện nhìn qua một màn như vậy thì đều là dựng tóc gáy, lúc này đây trong nội tâm của mỗi người đều là kinh hoàng không thôi.

Bóng Ảnh nhìn lão giả cười nói:

“ Từ hôm nay trở đi,ngươi sẽ là nô bộc thứ hai nằm dưới quyền của ta, về sau tên của ngươi sẽ là Huyết Nhị.”

Lão giả cung kính dập đầu nói:

“ Tạ ơn chủ nhân ban tên.”

Tiếp đó lão giả đứng dậy, đi tới phía sau Bóng Ảnh.

Xử lý xong lão giả rồi thì Bóng Ảnh nhìn qua phía Lệ Hoa, Lệ Hoa thấy vậy thì lập tức hiểu ý, lúc này nàng tiến lên nói chuyện cùng với ba vị tỷ muội của nàng.

Cũng không rõ là nàng nói cái gì, chỉ thấy vừa nói dăm ba câu thì ba người liền đi tới trước mặt Bóng Ảnh quỳ xuống.

“ Tham kiến phó điện chủ.”

Bóng Ảnh nhìn ba nàng, gật đầu nói: 

“ Ba người các ngươi hiểu rõ việc bản thân cần làm chưa?”

Ba người đồng thanh đáp:

“ Bọn thuộc hạ hiểu rõ.”

Bóng Ảnh lạnh nhạt nói:

“ Vậy ba người các ngươi cùng với Tiểu Hoa nhanh chóng làm đi, thời gian của ta cũng không nhiều, làm càng nhanh càng tốt.”

“ Rõ.”--- Mấy cô nàng đồng thanh nói. Tiếp đó mấy cô nàng hội ý với nhau một chút sau liền xin phép rời đi.

Thoáng cái nơi này chỉ còn có nhóm người Bóng Ảnh cùng thiếu niên mặc bạch y đang đứng nơi đó không biết làm sao.

Bóng Ảnh nhìn qua thanh niên mặc bạch y lại hỏi một câu giống như lúc trước:

“ Ngươi cảm thấy mạng sống chính bản thân có quý trọng không?”

Thanh niên bạch y vừa nghe vậy thì không một chút do dự liền quỳ xuống nói:

“ Thuộc hạ Phương Hạo tham bái chủ nhân.”

Phương Hạo biết bản thân bây giờ chỉ có một con đường sống chính là thuần phục con quái vật trước mắt này, nếu như làm con quái vật này không vui thì đó chính là tự tìm đường chết, hắn cũng không muốn giống như Kha La Ma.

Bóng Ảnh nhìn thấy tên này dễ bảo như vậy thì cười nói:

“ Rất tốt, ta thích người thông minh. Thôi đứng dậy đi, trong lúc không có việc gì làm ta muốn hỏi ngươi một chút vấn đề nhỏ.”

Phương Hạo nghe vậy thì đứng lên sau đó cung kính đáp:

“ Xin chủ nhân cứ hỏi, nếu Phương Hạo ta biết nhất định sẽ không giấu giếm.”

Một tên Thiên Vương Cảnh đứng bên cạnh Bóng Ảnh nghe thế thì cười nhạt nói:

“ Có cho ngươi thêm mười lá gan cũng không dám. Ở trước mặt phó điện chủ còn chưa có người nào có can đảm như vậy cả.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện