Bên trong “Tiểu Thiên Thế Giới’’.
Lúc này đây, đợt địch nhân tiếp theo đã xuất hiện, lần này xuất hiện là mười tên yêu tộc, tu vi dao động ở Hằng Vương Cảnh thất trọng đến bát trọng.
Đám này vừa xuất hiện cũng không có điên cuồng giống mấy đám lần trước, vừa xuất hiện liền đã nhào lên tiến công. Lần này, đám này xuất hiện thì đứng nguyên ở nơi đó, ánh mắt sắc bén đánh giá Xuân Đức cùng Nhiễm Quân.
Sau khi đánh giá một hồi lâu thì một người trong số đó liền hướng phía Xuân Đức cười lên dữ tợn rồi nói:
“ Một người thất trọng tu vi, một người cửu trọng tu vi có điều các người đều đã kiệt sức.Xem ra hôm nay hai người các ngươi sẽ phải nằm lại nơi này rồi.Khặc khặc.”
Xuân Đức nhìn tên vừa mới lên tiếng nói:
“ Mười người các ngươi ăn chắc hai người chúng ta rồi sao? Các ngươi binh khí không có, phù lục không có, đan dược không có thì lấy gì đánh với chúng ta. Ta lại muốn nhìn xem các người thân thể cứng hay kiếm của ta cứng.”
Vừa nói xong thì trong tay Xuân Đức lóe lên một thành kiếm, tiếp hắn liền biến mất, một cái hô hấp sau liền xuất hiện trước mắt mười người sau đó hung hăng bổ xuống một kiếm.
Một kiếm này chẳng huyền diệu gì, trên cơ bản chính là chém thẳng xuống mà thôi.
Có điều chỉ một kiếm đơn giản như vậy liền khiến cho mười tên Hằng Vương Cảnh hậu kỳ ở đối diện với Xuân Đức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng ngay sau đó đám kia đều làm ra phản ứng, chín người khác đồng thời dốc toàn lực công kích Xuân Đức nơi yếu hại, vẻ mặt tên nào tên nấy đều là dữ tợn dị thường, một đám nhe răng cười, duy chỉ một một người bị Xuân Đức nhắm tới là sắc mặt tái nhợt.
Mười người ở đây nhìn như đoàn kết như trên thực tế chỉ là tình thế đưa đẩy mà mới đứng cùng một chỗ,nếu hy sinh tính mạng người khác mà đổi về tự do của bản thân thì bọn hắn sẵn sàng làm.
Vì thế sau khi nhìn thấy Xuân Đức nhắm tới một người thì những người khác toàn bộ đều công kích hắn, không mảy may quan tâm đến sống chết tên còn lại.
“Phúc…”
Tên bị Xuân Đức chọn làm mục tiêu không có bất ngờ gì bị hắn chém làm đôi, tử vong đương tràng.
Chính người khác thấy hắn không có tránh né mà cố tình giết chết tên vừa rồi thì sắc mặt ai nấy đều lộ ra vui mừng, một tên trong đó gầm lên.
“ Tạp chủng chết đi.”
Nhưng người khác cũng đồng thời gầm lên:
“ Đi chết đi tiểu tạp chủng.”
“ Ầm ầm ầm….”
Chín đạo công kích toàn bộ đánh lên thân thể của Xuân Đức phát ra tiếng động “ ầm ầm” có điều cảnh tượng Xuân Đức bị đánh cho phấn thân toái cốt không có diễn ra.
Chín người kia một quyền toàn lực lên thân thể của Xuân Đức ngoại trừ khiến cho hắn Huyết Sắc Phi Phong phía sau lưng hắn tung bay thì không hề mảy may thương tổn được hắn. Tất cả lực lượng truyền vào bên trong thân thể Xuân Đức đều quỷ dị biến mất, giống như trâu đất xuống biển vậy.
Chín người kia thấy vậy thì tròng mắt trợn tí nữa rớt ra bên ngoài.
“ Không vui chút nào.”
Xuân Đức lãnh đạm nói sau đó xoay kiếm vài chục vòng.
“ Phúc phúc phúc…”
Chín người kia làm gì có khả năng phản kháng, trong nháy mắt liền bị chém giết, thân thể của bọn hắn bị cắt ra thành vô số lát thịt rơi lả tả trên mặt đất.
Mười người vừa chết, âm thanh của “Địa Linh” lại vang lên:
“ Liên sát 3 lần được thưởng thêm 1 thành. Có thể lựa chọn rời đi hoặc tiếp tục
khiêu chiến.”
Xuân Đức nghe vậy thì nhìn qua Nhiễm Quân hỏi:
“ Nha đầu, khiêu chiến dạng này địch nhân cao nhất là tu vị gì?”
Nhiễm Quân đang ở phía sau khôi phục nghe vậy thì nói:
“ Cao nhất chỉ là Thiên Vương Tiên Cảnh sơ kỳ mà thôi.”
Xuân Đức nghe vậy thì liền hướng đi linh nói:
“ Tiếp tục tiến hành khiêu chiến.”
Hắn vừa đồng ý.Ngay sau đó, tại vị trí lúc trước liền xuất hiện thêm 10 tên Hằng Vương Cảnh cửu trọng.
Lần này Xuân Đức cũng chẳng muốn nhiều lời nữa, đám kia vừa xuất hiện thì hắn liền tiêu diệt trong chớp mắt. Hoàn thành liên sát 4 lần.
Có điều hắn cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục khiêu chiến,địch nhân hắn mỗi lúc tu vi một cao hơn.
Từ Hằng Vương Cảnh cửu trọng, sau đó tới Bán Bộ Thiên Vương Cảnh giai đoạn 1, giai đoạn 2, giai đoạn 3. Cuối cùng hắn tiện thể khiêu chiến luôn cả Thiên Vương Cảnh sơ kỳ.
Lúc đầu mình hắn chiến một người, sau đó lại chiến với 2 tên cuối cùng là chiến với 3 tên.
Mỗi tên một kiếm, nhất kiếm phanh thây, chết không một lời chăng chối.
……
Sau khi Xuân Đức một lần chém giết ba tên Thiên Vương Cảnh thì “ Địa Linh” liền tuyên bố.
“ Hoàn thành thử thách khiêu chiến, đánh giá hoàn mỹ, phần thưởng ma thạch cực phẩm năm ngàn khối. Cống hiến môn phái tăng thêm mười ngàn điểm, tấn thăng vì hạch tâm đệ tử trực thuộc chiến đường. ”
- --o0o---
Ỏ bên ngoài.
Nghe được lời của “Địa Linh” nói thì tất cả mọi người đều yên tĩnh như chết. Lúc này đây tất cả đều chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập.
Sau một hồi lâu mà hiện trường vẫn cứ yên tĩnh như vậy không ai nói lời nào.
Mãi tới khi Xuân Đức cũng Nhiễm Quân đi ra ngoài thì mọi người mới phản ứng lại được đây.
Hai người đi ra thì liền có một thiếu nữ bạch y xuất hiện trước mặt hai người, người này vừa xuất hiện thì Nhiễm Quân liền vui vẻ kêu lên:
“ Sư tỷ.”
Sau khi kêu lên một tiếng thì nàng liền nhảy tới ôm lấy nữ tử bạch y.
Nữ tử kia thấy vậy thì mỉm cười, hai tay ôm lấy Nhiễm Quân, sau đó nàng ánh mắt hướng Xuân Đức cười nói:
“ Vị tiểu sư đệ này có thể đi theo sư tỷ một chuyến được không?”
Xuân Đức nghe vậy thì hơi nhướng mày lên, có điều hắn vẫn là gật gật đầu. Hắn biết lúc trước vì vui quá đà giờ rắc rối tới rồi.
[ Tác: Hôm nay bắt đầu đi làm đêm, thời gian tiếp theo số chương giảm mạnh, chất lượng cũng giảm mạnh. Nhức đầu lắm nên viết sida.]