Xuân Đức cũng không phải chờ bao lâu, chỉ một lúc sau Tà Long cùng Tuyết Anh đã quay lại, vừa đến nơi Tà Long đã ném xuống đất một đống vũ khí đủ mọi hình dạng, phẩm chất, từ đao, thương,kiếm,kích, cầm...vv... gì cũng có.
" Chỉ là cải tạo mấy món thánh khí thôi mà làm gì hai người các ngươi có vẻ mệt mỏi vậy? " --- Xuân Đức nhìn bộ dạng mệt mỏi của hai người thì hiếu kì hỏi.
Tà Long chỉ đống vũ khí giải thích: " Dùng vài loại bí pháp để dung hợp độc tố của ta vào đống rác rưởi này ngươi nói có mệt không, hơi không cẩn thận là mấy cái đồ vứt đi này tiêu luôn, tuy thời gian độc tố chỉ tồn tại được 1 tháng nhưng như vậy cũng đủ rồi "
" Hèn chi mấy cái vũ khí này lại có mùi khó ngửi vậy, hóa ra là mi nhổ nước bọt ra à. Hắc hắc, mà mi ra sức mệt mỏi là đúng rồi thế còn bà chằn này thì sao? Làm gì mà toát cả mồ hôi thế kia? "-- Xuân Đức nói.
Tuyết Anh chỉ vào Tà Long nói: " Ta phải vừa đứng xem, vừa phải chịu đựng cái mùi ghê tởm từ miệng hắn,vì cái mùi kia mà xuyết nữa làm ta chết ngạt luôn, tại hắn mà ta mới ra nông nổi này."
Xuân Đức nghe vậy trong lòng đậu đen rau muống, ngươi đã không làm gì đi theo quấy hôi, đã vậy còn lên án tố cáo người ta, đúng là mặt thật dày. Bỏ qua 2 người Xuân Đức quay lại nói với đám ăn hại:
" Lên nhận vũ khí của mình về còn đợi ta đưa tới tay từng người sao? "
Đám người mấy 3 thế lực kia thì trong lòng một trận buồn bực, bọn họ thầm nghĩ ngươi đứng ở đó thì ai mà dám tiến lên nhân đồ, lại còn trách bọn ta, nhưng buồn bực chung quy cũng chỉ để trong lòng, không ai dám nói ra.
Sau đó lần lượt mấy tên Bất Diệt Cảnh tiến lên nhận đồ trước, theo sau mới là đám môn đồ. Khi bọn họ cầm trong tay vũ khí của bản thân cảm nhận luồng độc tốc ác liệt đang lưu chuyển bên trong vũ khí thì không khỏi hút vài hơi lạnh, quá mạnh mẽ bọn họ đoán nếu địch thủ không may dính loại chất độc này có khả năng ngay lập tức bị độc chết.
Thấy cả đám đã chuẩn bị xong, Xuân Đức nói lớn:
" Đi săn bắt đầu ". Cùng lúc đó tất cả mọi người đều bị bạch quang bao phủ rồi biến mất.
............
Bên ngoài không gian vong linh.
Nơi động phủ trước kia mà đám người Tử Yên tạo ra bây giờ đã thành một vùng phế tích, đám Quang Minh Thần và yêu tộc gì đó đã biến đi nơi nào rồi. Ở nơi này đâu đâu cũng có quái thú, cách một đoạn lại có một con.
Quang mang lóe lên đám người Xuân Đức xuất hiện bên ngoài, ngay khi đám người Xuân Đức xuất hiện thì
Gào! Gao! Gao!
Liên tục là tiếng gào rống vang lên, vô số quái thú khu vực phụ cận lao tới tấn công mọi người. Con nào con nấy hình thù dữ tợn, cả người toàn là gai nhọn, có một cái hàm to toàn răng là răng.
" Giết tất cả đi "--- Xuân Đức bình thản nói với mọi người.
Xuân Đức có không nói thì người ở đây cũng không ai ngốc, họ biết cần làm gì,tất cả mọi người tản mà tìm mục tiêu đồ sát, ai cũng là đã lấy sẵn vũ khí từ trước chỉ đợi thời điểm này
Vút...vút...vút..
Xoẹt...xoet...xoẹt...
Phập..phập...phâp..
Cả đám người giống như một bầy quỷ dữ gieo rắc bệnh dịch, chỉ thấy gần 200 người
như mấy âm anh nhanh chóng tán ra một phạm vi rộng lớn, nếu là người có tu vi không cao đứng từ nơi Xuân Đức đứng thì chỉ có thấy vô số bóng đen đến rồi đi, nghe được những âm thanh xé gió, tiếng vũ khí cắm sâu vào thịt.
Ở trên mặt đất sau khi những cái bóng đen kia đi qua để lại vô số những viên huyết châu to nhỏ đủ loại, những con quái thú vực thẳm sau khi chết đi thì biến thành những hạt huyết châu như vậy, tùy vào tu vi của quái thú mà huyết châu lớn hay nhỏ.
.......
Sau hai canh giờ qua đi, tất cả mọi người lại một lần nữa quay lại nơi khi cửa động phủ, khuôn mặt ai cũng hiện lên vẻ hưng phấn.
Xuân Đức nói: " Được rồi, khởi động chơi vui vậy đủ, động tĩnh các ngươi gây ra không nhỏ, chẳng bao lâu lại có quái thú vực thẳm tới đây, nếu cứ dây dưa như vậy sẽ chậm thời gian, bây giờ tất cả theo ta đến nơi cần tới. À phải rồi số huyết châu lần này các ngươi cứ giữ lấy mà dùng, cũng coi như động viên các ngươi, cứ tạm như vậy đi giờ lên đường "
Xuân Đức dẫn đầu đi trước, mọi người thấy vậy cũng theo phía sau, nhưng Xuân Đức tính toán có phần sai sót, quái thú quả thực nhiều đến không biên giới, hắn muốn tiến đến cái nơi gọi là cửa thông đạo để quan sát một chút đại thế mà tiện bề hành sự nhưng ai dè bị đám quái vật này cắn chặt không buông.
Ban đầu đám người còn hứng thú bừng bừng giết quái vật nhưng khi thấy cái cảnh tượng nhung nhúc quái vật tiến lại tấn công, phía sau thì không thấy điểm cuối thì cả đám mặt mày sầu lo. Không những thế quái thú cao giai ở đây cũng không phải là ít, nhất mấy con hệ mộc khiến đám ăn hại 3 tông một trận khổ chiến, đánh mãi không chết một con, may mà nhờ có vũ khí do Tà Long cải tạo bằng không thì xác định là nằm xuống luôn.
Nhìn đàn đàn lũ lũ quái thú đủ mọi loại hình dạng, kích thước đang điên cuồng lao tới phía mình Xuân Đức cảm thấy một trận không nói gì, chỉ là muốn đi xem địa thế rồi tranh thủ bố trí ít bẫy rập thôi mà làm gì mà gian nan dữ vậy cơ chứ.
Huyết châu bây giờ có thể nói là không biết vứt đi đâu cho hết, từng đống từng đống huyết châu tự do lăn trên mặt đất mà chẳng ai thèm nhặt, nói đúng hơn là không có thời gian mà nhặt.
..........
Về chiều tối...
Qua vài canh giờ chiến đấu tất cả mọi người đều cảm thấy đuối sức, với cái cường độ tiêu hao thế này thì đến cả Bất Diệt Cảnh cũng chỉ cầm cự được 2 ngày là cùng chứ đừng nói gì tới mấy tên Bất Hủ Cảnh.
Thấy tình huống không tốt cho lắm Xuân Đức vung tay lên, dịch chuyển tất cả mọi người vào lại bên trong không gian vong linh, hắn cũng không quên mang luôn đám huyết châu vào trong.