Xuân Đức bị nói vậy thì không khỏi cốc cho Heo Con một cái, cái cốc đầu này rất nhẹ nhưng Heo Con vẫn là ôm lấy đầu đề phòng hắn miệng thì liên tục cười hì hì không ngừng.
" Ca ca, vậy huynh thì sao? "
" Ca ca sao? Con đường ca đi rất tà ác, nói ra sẽ hù muội không ngủ được, mỗi đêm đều gặp ác mộng. hù " Xuân Đức dọa nạt Heo Con.
Heo COn thấy ca ca không chịu nói, nàng bất mãn xụ mặt ra quay qua một bên không thèm để ý tới hắn.
Xuân Đức thấy vậy cũng chỉ là mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc của Heo Con. Trong lòng hắn thì thầm than " Con đường hắn đi quả thực rất tà ác, có thể nói là tội nghiệt chất chồng, giết chết sinh linh hấp thụ sinh hồn cùng sinh mệnh tự lớn mạnh bản thân, hài za. Nhưng mà tội lỗi đến lúc này cũng đã nhiều rồi, có thêm nữa cũng chẳng thấm vào đâu, đã bước lên con đường này là không thể quay đầu ".
Đang lúc này thì có rất nhiều người từ phía sau tiến lại đây, đi đầu là mấy tiểu nha đầu. Xuân Đức cùng Heo Con xoay người lại vẫy tay với mọi người.
Ở xa xa mấy nha đầu Vũ Y, Rắn Mập, Lan Lan cũng thấy cảnh tượng nấu ăn đằng trước, không những thế trong gió lúc này còn phiêu tán rất nhiều mùi hương khiến người ta nhỏ nướng miếng, Có mùi thịt của sinh linh quý hiếm, có mùi của thánh dược.
Đánh hơi thấy mùi thịt thơm phức tiểu Thất đã tách khỏi mọi người chạy về phía trước, vừa đi nàng vừa la lớn:
" Có thịt, thơm quá đi, ca ca đang nấu cái gì vậy."
Hai người Vũ Y cùng Lan Lan thấy rắn mập chạy đi một mình thì không khỏi bất mãn hừ nhẹ một tiếng rồi cũng rời khỏi mọi người chạy nhanh về phía trước.
Mọi người ở đằng sau thấy cảnh này thì không khỏi đều nở nụ cười, nhìn về phía thiếu niên đang quay đầu lại đây nở nụ cười hòa ái vẫy tay mọi người trong lòng lại không thấy có gì không đúng. Sau khi qua huyết hồ tẩy lễ tất cả mọi người bây giờ đều đã là Ác Ma Hộ Vệ Tinh Anh khi nhìn về Xuân Đức ngoại trừ một sự kính ngưỡng ra còn có một sự thân cận khác thường.
Sau khi mọi người biết thêm một phần về Ác Ma Hộ Vệ thì tất cả đều không khỏi cảm khái mạnh mẽ, ngoại trừ tu luyện bị kéo chậm lại một ít thì trăm lợi không một hại.
Không bao lâu mọi người đều đứng phía sau Xuân Đức, nhìn hình ảnh thiếu niên cười đùa, trêu chọc mấy tiểu cô nương cười nói không ngừng làm sao cũng không nghĩ kẻ này lại là một Đại Ma Vương, một khi bị tức giận thì xác chết thành từng núi máu chảy đọng lại thành biển.
Nhưng bọn họ không sợ hãi mà còn lấy đó là niềm tự hào, phải biết ở nơi chỉ có luật rừng như thế này không có sức mạnh, không có ý chí sát phạt thì không bao lâu cũng sẽ trở thành con mồi cho kẻ khác mà thôi.
Vui vẻ một lúc với mấy nha đầu, Xuân Đức quay đầu lại nhìn mọi người mang theo ý cười nói:
" Nhìn mọi người có vẻ rất thành công, ở đây ta xin chúc mừng mọi người."
Mọi người đều là hơi cúi đầu, để tay phải lên ngực đồng thanh nói:
" Đều là nhờ ân đức của Điện Chủ, nguyện dâng hiến tất cho người."
Xuân Đức nhếch miệng cười cười:
" Đừng có nghiêm túc như vậy làm gì, tự nhiên đi tối này chúng ta có tiệc lớn, mọi người lại đây giúp đỡ một chút chia ra đồ ăn rồi đem tới nơi của Tà Long bên kia. Ta đi có việc một chút, tối nay Vô Địch cũng sẽ tới."
Nói xong Xuân Đức ngay tại chỗ biến mất để lại một trận không gian vặn vẹo.
Mấy người Tử Yên, Thanh Trúc, Thanh Mai, Tiểu Y Tiên tiến lên vây xung quanh mấy tiểu cô nương, nhìn trên đống lửa mấy cái chân đang nướng kia thì không khỏi hỏi:
" Đây là loại sinh linh gì mà lại có tinh thuần năng lượng đến vậy? ". Thanh Mai hỏi.
Heo Con rất là tự đắc nói:
" Nghe ca ca cùng Tà Long đại thúc nói đây là một con Kim Long á, đừng nhìn mấy cái chân này bé tí vậy đều là do ca ca dùng đạo văn không gian thu nhỏ
nó lại đấy, thực ra nó rất lớn y như mấy ngọn núi vậy. Tí nữa không lo bị thiếu ăn, hi hi.Bên kia còn có một đống móng vuốt cùng gân của nó kìa mọi người có lấy không, chúng nó đều phát quang mang nhìn rất đẹp "
Nghe nói đây là một con Kim Long thì mọi người đều không khỏi hít vào mấy hơi khí lạnh bọn họ đều biết Kim Long là một loại sinh linh mạnh mẽ vô cùng, khi lớn lên có thể xưng là đế tộc, nhất là mấy người Tiểu Y Tiên bọn họ đoán được con Kim Long này là ai.
Nhìn về phía bên bờ sông đang có một đống móng vuốt, vãy, cùng gân rồng đang phát ra kim quang, cùng một loại uy áp khiến linh hồn cũng phải run rẩy thì trong mắt mọi người đều không nhịn được phát ra ánh sáng xanh.
Bảo vật, tuyệt đối là bảo vật, những thứ này ở ngoại giới có tiền cũng mua không được. Mấy người có tu vi cao đều tiến lên nhặt lên mấy cái vuốt rồng thì đều không khỏi sắc mặt vui mừng, một ông lão nhìn về mấy tiểu cô nương hỏi:
" Những thứ này mấy lão đầu tử chúng ta có thể lấy một cái được không? "
Heo Con rất ngây thơ trả lời:
" Mọi người cứ lấy đi, ca ca bảo mấy thứ này đã tổn hại một phần xem như đồ bỏ, ai thích thì cứ lấy."
Nghe được câu này mọi người đều có loại phun huyết xúc động, móng vuốt của một con Kim Long trưởng thành chỉ hơi bị tổn hại một chút đã bị xem là đồ bỏ đi, cái này đúng là không biết nói gì cho phải.
Nhưng mọi người cũng là mặc kệ, mấy thứ này Điện CHủ không lọt mắt nhưng trong mắt bọn họ cũng là một loại bảo vật, tất cả mọi người đều tiến lên nhặt một chút gì đó, mấy tên tu vi cao thì lấy móng vuốt, người tu vi thấp chút thì lấy tấm vãy, sợi gân.
.........
Xuân Đức lúc này đang đối diện uống trà với một thiếu niên, thiếu niên này mi thanh, mục tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, người này chính là Vô Địch( Hệ thống).
" Sao rồi, khôi phục ổn rồi chứ?" Xuân Đức quan tâm nhìn lão hệ hỏi.
Vô Địch cười cười nói:
" Lần này ngươi hẳn là rất khó khăn đi, ta khôi phục hoàn hảo không vấn đề gì cả, còn có thể tiến thêm một bước, nếu bây giờ có thêm vài cái đại thiên thế giới bổn nguyên thì càng tốt hơn."
Xuân Đức đang mang tâm tình vui vẻ, nghe vậy thì không khỏi khuôn mặt đen lại, hắn tức giận nói:
" Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở đi, làm gì có chuyện đó. Hừ hừ, ta nghĩ quay về an tĩnh một thời gian, hình như trong cơ thể ta đang tích lũy một cái gì rất không tốt, cứ giết hại sinh linh là nó càng tăng thêm."
Vô Địch nghe vậy thì vẫn là cười tươi nói:
" Cái đó là lệ khí và đạo quả ấy mà không chết được đâu, cùng lắm là rơi vào điên loạn mấy trăm năm biến thành một tên điên mà thôi có gì đáng lo đâu cơ chứ, đến lúc đó ta tự tay đưa mi một đoạn đường á. hắc hắc."
Xuân Đức ngay lập tức ném chén trà đang uống vào mặt tên đồng bạn đáng khinh này, lời nói tệ bạc vậy mà cũng nói ra được. Vô Địch nhẹ nhàng vung tay lên đã cầm được chén trà Xuân Đức vừa ném đặt xuống bàn, hắn vẫn là tươi cười nói:
" Sự thật là vậy mà, tức giận làm gì cơ chứ. hắc hắc."
Xuân Đức trừng mắt nhìn tên khốn này. hắn đứng dậy nói:
" Đi thôi, không đùa nữa, chắc mọi người đang chờ đấy "
" Ừ. Đi thôi ". Vô Địch cũng đứng dậy nói, cả hai sánh bước mà đi.