Cân Cả Thiên Hạ

Chương 42: Thu hoạch đầy túi


trước sau

Hai cô nàng nhà họ Diệp nhìn thấy hắn đối xử với một tiểu nhân dễ thương như vậy thì ánh mắt có chút căm tức, nhưng cũng không dám nói gì ai bảo người ta bây giờ còn là đại nhân còn mình thì thành tù nhân đâu.

Rắn mập cùng đành theo tên lâu la kia đi.

.....

Xuân Đức lấy ra 2 cây kiếm ngày trước hắn không dùng nữa là, tử tinh kiếm và lam tinh kiếm đưa cho 2 nàng đạo " đây là 2 món vũ khí có công năng đặc biệt, các ngươi sau này dùng từ từ sẽ hiểu nha, thôi ta có việc phải đi trước, các ngươi tự tiện á ". nói xong hắn mang theo gần 200 người cùng tên thành chủ tiến về phía ngôi nhà cao nhất trung tâm thành.

Ba người nhà họ Diệp có chút không biết làm sao

" Tỷ, tên kia cho chúng ta kiếm là phẩm chất gì vậy?"-- Tam tiểu thư đạo

" Là đồ tốt, ta chỉ nhìn thấy mấy vị trưởng lão có mà thôi.... không biết tại sao hắn lại muốn tặng đồ như vậy cho chúng ta, thật khó hiểu"-Diệp thanh thanh đạo

Hai người còn lại gật đầu, không bàn luận thêm nữa mọi người lại lên đường đến Thiên Ma Đế Quốc(Thiên long đế quốc)n nhanh nhanh để còn gặp Đại tỷ.

.......

Xuân Đức đến phủ thành chủ, nơi này đã thành gần như phế tích, nhìn từ phía trên thấy mọi thứ trống không, chẳng thấy ai,chỉ toàn là đất đá bụi bặm, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ bọn này treo hết rồi à.

Ầm.....Ầm.....Ầm

Mặt đất nổ bắn ra, một bóng người bay ra, mặt mũi thì lấm lem, trông y như ăn mày, Xuân Đức chạy lại gần hỏi một tên đang phủi bụi mới ngoi từ dưới đất ra này

" Lão già nửa bước luyện hư đâu, mà các ngươi làm cái méo gì ở dưới đó thế, có bảo tàng à "

Tên thành viên thấy bang chủ cũng không còn câu nệ như trước mà ở lâu ngày cũng quen dần đáp

" Lão già kia bị một con rắn to mà bang chủ phái tới nuốt mất rồi, ở dưới này có bảo tàng to lớn, mọi người đang vận chuyển, bang chủ đợi một lát, hết dụng cụ chứa đồ nên phải như vậy đó"

Xuân Đức hỏi

" có báu vật truyền thuyết gì không? "

Tên thành viên lắc đầu " khó, cái hắc nham thành này mới thành lập chưa tới nghàn năm hẵn không có trọng bảo gì"

Xuân Đức gật đầu " Cũng có lý, thế bọn người khác đi mấy thế gia sao rồi, có thu hoạch gì không? "

" Thông qua truyền tin ngọc bội thì mọi người đụng phải vài khúc xương cứng, còn phải đợi một thời gian nữa mới về được "- Tên thành viên đáp.

Xuân Đức nói thêm " Chuyển lời của ta bảo mọi người bắt hết mấy tên nam nhân lại làm lương thực, bàn bà thiếu nữ gì mặc kệ đi, à mà thôi bắt hết đi, sau này ta mở khu mỏ cần bọn này đi làm, bọn này thường cũng chẳng tốt lành gì đâu nên cũng không cần nương tay"

" Vâng. Bang chủ" xong hắn truyền tin cho mọi người.

Đợi thêm vài canh giờ, thì xung quanh thành chủ phủ có rất nhiều ra xem náo nhiệt, nhưng chỉ dám đứng từ xa, họ cũng biết kẻ mặc màu tử kim kia cũng không phải loại thiện nam tín nữ gì, nghe nói còn là ma thú biến thành chỉ không rõ là ma thú gì thôi.

Lúc này, từ trong cái hang mà tên thành viên lúc trước ra ngoài giờ có vô số người đang đi ra, chủ yếu là thiếu niên nam,nữ, bọn họ đầy vẻ tuyệt vọng, có người còn khóc. theo sau là từng bóng người của bang phái, tổng cộng đi ra gần nửa canh giờ thì mới hết.

Nhưng thiếu niên nam nữ kia bị trói lại, khóa chân
nguyên ném vào với bọn địa ngục môn và thành chủ, mấy tên đầu mục vẻ mặt hăm hở chạy lại đạo

" Nơi này đúng là giàu à bang chủ, cộng lại còn hơn chúng ta cướp từ trước đến nay, còn có một vài vật cổ quái nữa bang chủ muốn xem ngay không?"

Xuân Đức không đáp mà hỏi " Con rắn mập đi đâu rồi? "

" Bang chủ nói là vị xà thần kia à, nàng không biết bị sao, sau khi nuốt tên nửa bước luyện hư kia thì ngã bệnh, đang được 16 người khiêng ra, bang chu nhanh thấy thôi"-- tên thành viên đáp.

Quả nhiên vừa nói xong thì thấy 4 người đang khiêng một con rắn to lớn đi ra, con rắn ánh mắt nhạt nhòa, liên tục riết lên, thấy cảnh này Xuân Đức chạy lại

" Ngươi bị làm sao thế rắn mập?" hắn quan tâm đạo.

"Ta cũng không biết, kể từ khi ăn tên nhân loại kia thì cảm thấy trong cơ thể ta có cái gì đó không khỏe mà muốn ói ra cũng không được, ta đau lắm.." Con rắn mập đạo một cách đáng thương.

Xuân Đức chau mày " ta có cách,ngươi cố gắng chịu đau một chút,ta sẽ khiến ngươi ói ra"

Rắn mập gật nhẹ cái đầu to lớn.

Đợi kéo hết con rắn mập ra ngoài, hình thể nó dài cả gần 2 km, to lớn vô cùng, Xuân Đức bảo tất cả 16 tên đang khiêng con rắn

" Kéo cái đuôi của nó rồi bay lên trời, sau đó giữ yên "

Mấy người nhanh chóng làm theo, Xuân Đức tiêu hao 3 ngàn mana tạo ra bàn tay to lớn rồi, vuốt con rắn mập một cái từ đuôi lên đầu, rắn mập thống khổ kêu lên.

Gào......Gào... nó bị Xuân Đức làm cho rất đau.

Những thứ chất dịch màu xanh, dịch nhờn từ cái miệng to lớn kia như kênh xả lũ, ào ào chảy ra mặt đất khiến mấy thứ xung quanh bị ăn mòn bốc khói trắng lên. sau khi vuốt xong một lượt vẫn không có thấy lão già kia đi ra thì hắn làm càng mạnh tay hơn, sau 4 lần,thì một cái đai lưng có phù văn huyền ảo đang bao quanh một ông lão đi qua miệng rắn.

"Không chết à, sống dai như đỉa ", Xuân Đức rất ngạc nhiên, với hắn còn đang nghi hoặc là cái đai lưng đang phát ra ánh sáng kia là bảo vật gì, chỉ dựa vào tự chủ thức tỉnh đã có thể ngăn lại dịch ăn mòn của rắn mập.

Hắn lấy ra Thiên Đạo-Quyền trượng thi triển kĩ năng xiềng xích( cái này đeo vũ khí vào là có), một cái bia mộ hư ảnh thật to xuất hiện, nó nằm trên thi sơn huyết hà, Xuân Đức hô to

"Trầm Mặc "

Ông lão và cả cái đai lưng bị những sợi xích màu tím đâm vào, khóa lại, chẳng mấy chốc sau cái đai lưng kia cũng ảm đạm rơi xuống đất, còn ông lão thì thảm rồi, tại Xuân Đức không kịp ngừng ông lão bị mấy sợi xích hấp cho tan thành cát bụi rồi.

Hắn cũng không khá hơn là mấy, cái đai lưng kia phát sáng bảo hộ năng lực rất mạnh, hắn đốt gần hết mana thì mới đánh cho nó về trạng thái ban đầu. còn hắn thì mệt như chó chết.

...............

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện