Vừa ngồi xuống còn chưa nóng mông thì không biết từ nơi nào thò ra mấy chục sợi xúc tua thực vật màu xanh quấn lấy tay chân hắn, Trương Đức không kịp đề phòng lập tức la hoảng:
" Cái dụt gì vậy trời, a a a, thả ta xuống."
Có lẽ là bộ áo giáp đồng tình với chủ nhân nhỏ bé của nó nên khi mấy cái dây leo kia quấn quanh Trương Đức thì bộ áo giáp phát ra ánh sáng đại thịnh thiếu đốt mấy cây dây leo kia, đám dây bị thiêu đốt nhanh chóng khô héo lại.
Bịch
Không kịp chuẩn bị Trương Đức ngay lập tức được hôn thân thiết cùng với đất mẹ. Nhưng hắn còn chưa kịp lại làm gì thì lại bị dây leo quấn quanh nhấc lên nhưng không lâu sau đó bộ áo giáp lại phát uy và Trương Đức được cứu thoát, rồi lại rớt cái bịch trên mặt đất, mãi đến lần thứ 5 thì đám người Ngạo Vô Song mới chạy lại cứu hắn thoát một kiếp.
Cũng không hiểu vì sao bộ giáp của Trương Đức mặc rất có linh tính, nếu như công kích vượt qua sức chịu đựng của hắn thì bảo giáp sẽ bảo vệ hắn, con nếu như công kích chỉ làm trầy da, tróc thịt thì nó mặc kệ.
Vì vậy Trương Đức lúc này thê thảm không thôi, cả người đau nhức, khắp nơi là vết bầm tím cứ như hắn vừa trải qua một vụ tra tấn vậy.
Cả nhóm người vận hết sức bú mẹ mà chạy về phương hướng ngược lại, chạy được một lúc lâu cảm thấy mấy sợi dây leo kia không bám theo nữa thì mới thả chậm tốc độ lại. Sau khi mọi người đi tới một nơi tương đối thoáng đãng thì cả đội dừng lại nhìn nhau mà cười. Ở nơi này không chỉ có mỗi nhóm của bọn họ mà còn một vài đội ngũ khác.
" Cả thân xác đệ lúc này như muốn rơi ra từng bộ phận rồi, mệt quá còn đói nữa."--- Trương Đức tìm đến một cái tảng đá lớn ngồi lên, mới vừa ngồi xuống hắn liền than thở.
Kim Chi ở bên cạnh hắn thì không khỏi lườm hắn một cái, sau đó tức giận nói:
" Tên ngốc không phải ngươi nói có thể nắm chắc khống chế mấy quả bom kia sao? Người chết thật tốt, làm cho tất cả mọi người được một trận tra tấn linh hồn."
Nói tới đây, cảm xúc quần chúng sôi trào, bên trong đội ngũ có bao nhiêu cô gái thì tất cả bọn họ đều nhìn về phía Trương Đức với ánh mắt vô cùng ai oán, như mới bị hắn khi dễ vậy. Trương Đức thấy vậy thì theo bản năng nhảy lên tảng đá, sau đó nhìn mấy người đề phòng nói:
" Mấy người bọn tỷ muốn làm gì, đê nói cho bọn tỷ biết, đệ...."
Còn chưa nói xong thì tảng đá bên dưới chân hắn sụt xuống phân nửa chỉ nghe " cạch " một cái, cả tảng đá rơi vào bên trong lòng đất để lại một cái hang sâu hun hút, tối đen như mực, từ bên trong vọng ra đủ loại tiếng kêu ghê rợn.
Trương Đức may mà phản ứng kịp thời nên đã kịp thời nhảy ra khỏi tảng đá, lúc này tất cả mọi người đều nhìn vào cái hang sâu bên, bỗng nhiên trong tầm mắt mọi người thấy có một bộ thi thể đã bị hoại tử gần hết, trên bộ thi thể kia sinh trưởng vô số loại giòi bọ, bọn chúng bò khắp nơi, mỗi khi bộ thi thể kia há mồm ra thì có một đoàn chất lỏng sền sệt màu đen phun ra, bên trong còn kèm theo vô số con giòi to tròn bò lúc nhúc.
Đã vậy những con ở phía sau lại cuối xuống ăn lại cái đống chất lỏng màu đen kia lại. Trương Đức nhìn đám thi thể bên dưới đang từ từ mò lên mà không kiềm được nôn ra ra liên tục, hắn còn chưa nhìn thấy cái gì ghê tởm như vậy, cứ như bạn nôn ra túi bóng rồi lại cắm ống hút sùn sụt lại vậy.
" Con bà nó, đám âm thi này mặc dù đã nhìn qua vài lần rồi
nhưng lần nào cũng cảm thấy mắc ói."--- Vân Thiên cũng không kiềm được che miệng lại tí nữa thì cũng nôn theo Trương Đức.
Hầu như là theo bản năng, Trương Đức liên tục ném 5 quả bom tự chế xuống phía dưới lòng đất nơi có đám Âm Thi đang bò lên. Mọi người thấy vậy thì nhanh chóng tóm cổ Trương Đức rồi chạy đi ra thật xa, sau vài lần có kinh nghiệm với loại bom tự chế này cả đám không bao giờ muốn dính phải dù chỉ một ít.
Vừa chạy đi không được bao xa thì " Đùng đùng... đùng đùng đùng.." liên tiếp tiếng nổ to lớn truyền tới từ lòng đất phía bên dưới, khiến mặt đất cũng phải rung lắc mãnh liệt, dọa cho mấy đội ngũ nơi đó sợ tè ra quần.
Cùng lúc đó thông qua cái đường hầm thông với bên dưới một cột chất lỏng cùng với tàn chi của đám Âm Thi phụt lên cao mấy chục mét, bắn ra bốn phía mấy đội ngũ xung quanh đó đều bị dính chiêu.
Vô số chất lỏng đen đen nhầy nhầy cùng với vô số con giòi to như ngón út ngọa nguậy phát ra mùi hôi thối kinh tâm bay thẳng lên người mấy tên không may, có nhiều tên còn được cả cột nước kia tắm luôn.
Còn có mấy tên do quá hoảng sợ kinh hô lên liền có một đống giòi rơi mà mồm, cũng không biết cái cảm giác ngọa nguậy trong miệng ấy có thú vị hay không.
Ở nơi xa đám người Ngạo Vô Song nhìn thấy một màn này thì âm thầm may mắn mình chạy nhanh bằng không cũng như đám người kia thì thôi rồi, đám Âm Linh kia rất yếu nhưng mức độ ghê tởm của bọn chúng mang lại cho người ta thì không phải dạng vừa đâu, nhất là chất nhớt nhớt đen đen trong người bọn nó, bị dính phải thì rất khó tẩy đi hết mùi.
Trong khi đám người đang vui mừng vì thoát nạn thì Trương Đức lại nhìn thấy một vật kì quái ở dưới một cái cây bị khô.
" Mọi người nhìn xem cái này là cái gì mà lại có linh khí mạnh như vậy có hay không bảo vật."
Mọi người nghe được Trương Đức nói thì quay đầu lại nhìn, lúc bọn họ thấy rõ là cái gì thì lập tức hô lớn:
" Không cần đụng vào cái đó."
Nhưng đã muốn, Trương Đức đã tóm được cái tượng màu đen kia. Cũng khi hắn lấy được cái tượng màu đen thì cả cái tượng tan biến thành vô số hắc quang bao phủ phạm vi 30 mét xung quanh. Bao trùm tất cả mọi người vào trong.
Trương Đức chỉ cảm thấy một trận đau đầu sau đó tất cả mọi người được truyền tống đến một cái quảng trường rộng lớn, âm hỏa nổi lên bốn phía. Ngay khi bọn họ xuất hiện thì có một âm thanh già nua mang theo vài phần âm lãnh vang lên.
" Chúc mừng các ngươi đã đi vào trò chơi có thưởng của ta. Quy tắc rất đơn giản, vượt qua 18 lượt thử thách, qua thì sống lại còn có bảo vật mang về, chết thì hết, chết một người thì độ khó tăng lên một phần. Hắc hắc. Chúc các ngươi chơi vui vẻ, trò chơi mang tên quảng trường tử vong. Khặc khặc."
Nghe được âm thanh này thì như phản xạ bản năng Trương Đức nói:
" Rồi, lại một tên tu luyện quá hóa cuồng, vô công rồi nghề không có việc gì làm bày ra mấy cái trò xàm xí."