Cân Cả Thiên Hạ

Chương 816: Phượng tước vỹ vương(1)


trước sau

Không qua bao lâu thì tất cả thương thế trên người nàng ta liền đã khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả hai cánh tay bị cụt lúc này đây cũng đã khôi phục lại. Thương thế đã khôi phục nàng ta liền mở mắt ra, trong đôi mắt khi nhìn qua hai người Mộng Hồng Trần thì xẹt qua một tia xem thường.

" Nói những gì các ngươi biết về chủ nhân của các ngươi." Nữ nhân này dùng giọng nói không cho cự tuyệt nói ra, có lẽ hàng ngày nữ nhân này ở địa vị cao cao tại thượng quen rồi.

Nhưng ngay khi nàng ta tưởng rằng Mộng Hồng Trần cũng nữ hộ vệ sẽ khép nép thưa bẩm giống như cách đây không lâu thì một việc khá bất ngờ phát sinh.

Cả hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ vệ đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng ta, ánh mắt của hai người đều không hề che giấu sự thương hại.

" Hai người các ngươi đây là có ý gì? " Nữ tử kia lạnh giọng hỏi, trong đôi mắt nàng ta hiện lên sự lạnh lẽo.

Lắc lắc đầu. Mộng Hồng Trần nhìn nàng ta thản nhiên cười nói:

" Ngươi bây giờ cũng chỉ là một con chó của chủ nhân như hai người bọn ta mà thôi, à không còn không bằng chúng ta nữa, không cần phải thể hiện cái gì trước mặt chúng ta."

Bị nói là chó thì nữ nhân kia liền giận quá thành cười, nàng cười lớn nói:

" Ta là cỡ nào thân phận mà thứ sâu kiến như các ngươi có thể so sánh, hừ, chủ nhân của các ngươi sao, tên ngu ngốc kia bây giờ tự thân khó bảo toàn... Phụt.."

Nàng ta còn đang định nói thêm cái gì thì bất ngờ phun ra liên tiếp mấy ngụm máu tươi, máu tươi bên trong có lẫn một ít sâu nhỏ. Nhìn thấy thứ sâu nhỏ kia bên trong máu thì nữ tử ánh mắt có rút lại, nàng có chút không dám tin tưởng nhìn lên hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ vệ hỏi:

" Từ khi nào... phụt.."

Còn chưa nói hết câu thì nàng ta lại liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó liền nằm yên bất động hôn mê sâu.

Lúc này hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ với nhìn nhau cười một cái.

" Việc của đại nhân giao cho đã xong,bây giờ ở lại đây cũng không có gì dùng, trước hết cứ mang theo nữ nhân này rời xa nơi đây, đại nhân sau khi xử lý xong sẽ tới tìm chúng ta."

Nữ hộ vệ cũng không có ý kiến gì, nàng nhẹ gật đầu sau đó ôm theo nữ nhân đang nằm bất tỉnh trên nền băng bay theo phía sau Mộng Hồng Trần.

......

Còn về phần Xuân Đức lúc này có chút không được tốt cho lắm, tuy chỉ mới giao thủ cùng con Phượng Vỹ Tước Vương chưa được 30 phút nhưng hắn có thể cảm thấy đối phương cực kì khó nhằn.

Phòng ngự của đối phương có thể nói là biến thái, nếu chỉ mình phòng ngự biến thái thôi thì cũng đành, đằng này ngay cả thần thông phép thuật, sức mạnh vật lý, tốc độ cũng biến thái không kém. Nhược điểm của nó chắc chỉ có linh trí không cao mà thôi. Nhưng mà linh trí không cao thì bù lại nó có bản năng chiến đấu kinh người.

Giao thủ với nó, Xuân Đức hoàn toàn không chiếm được một chút ưu thế nào cả. Hắn bây giờ có chút nghi ngờ về tính chính xác của hệ thống phụ trợ rồi đấy, đánh kiểu này thì tỉ lệ chỉ có 5-5, làm quái gì có chuyện 7-3 ở đây.

" Rầm rầm rầm..."

Hai bên lúc này đã không còn dùng cái gì pháp thuật công kích tầm xa nữa rồi mà đã cận thân chiến đấu, từng hồi va chạm tạo nên những tiếng nổ kinh thiên, hai bên quần nhau khiến cho cả một phương thiên địa nơi đây loạn thành một đoàn.

Những cơn gió tốc khủng khiếp từ nơi giao tranh thổi quét ra khắp nơi, không những thế mặt biển bây giờ cũng không yên bình, từng cơn sóng thần cao vài trăm mét mang theo sức mạnh hủy diệt phá hủy mọi thứ trên đường đi.

.....

Ở nơi xa xa hai người Mộng Hồng Trần cùng với nữ hộ vệ nhìn thấy
màn tranh đấu kia thì chỉ có thể ngây ngốc, thi thoảng cả hai lại nuốt một ngụm nước miếng.

" Thật quá đáng sợ, đây là sức mạnh 1 trong bát đại hung thú sao? Nếu như ta một mình gặp phải nó thì chỉ có con đường chết mà thôi."--- Nữ hộ vệ kinh thán nói ra.

Mộng Hồng Trần bên cạnh cũng là cười khổ nói:

" Ngươi còn chưa rõ 1 trong bát hung là thế nào, đừng nói là ngươi mà ngay cả các vị thánh tổ cũng không có người nào dám một mình đối mặt với loại hung thú này. Chúng ta bây giờ có thể ở nơi đây quan sát bởi vì đại nhân cùng với Phượng Tước Vỹ Vương đồng thời tạo ra kết giới ngăn cách, bằng không phương viên mấy trăm vạn dặm nơi đây đã sớm hủy diệt."

Nữ hộ vệ kinh ngạc nói:

" Tiền bối đã từng gặp các vị thánh tổ sao? "

Mộng Hồng Trần lắc đầu:

" Thân phận như ta làm sao có thể gặp được các vị thánh tổ, là sư phụ ta nói cho ta biết, sư phụ ta là Địa Sát Vương ngươi hẳn là biết đi."

Nữ hộ vệ hơi khiếp sợ nói:

" Hóa ra tiền bối lại là đệ tử của Địa Sát Vương, Địa Sát Vương chính là... Kia là cái gì.."

Còn đang định nói cái gì thì nữ hộ vệ bỗng nhiên la lên thất thanh, ánh mắt nàng ta gắt gao nhìn về nơi đang giao chiến.

Mộng Hồng Trần cũng không cần nàng ta nhắc nhở, hắn vốn dĩ đang chăm chú quan sát trận chiến bỗng dưng thấy một màn biến hóa kinh người.

Hắn chỉ thấy vị đại nhân kia bỗng nhiên cả người huyết sắc hào quang bao phủ, nháy mắt sau thì liền biến thành.... Biến thành cái gì hắn cũng không biết nữa. Hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật kinh khủng như vậy. Nó giống như một con viễn cổ hung thú vậy.

Một con viễn cổ hung thú còn to lớn hơn cả Phượng Tước Vỹ Vương gấp vài lần, toàn thân được bao phủ bên trong làn sương khói màu đen u ám, chỉ có ba cái đầu dữ tợn là hiện ra ngoài.

Vốn dĩ trận đấu đang rất cân bằng nhưng từ khi con viễn cổ hung thú kia xuất hiện thì mọi chuyện đều đã thay đổi, một đập trảo đập xuống thì Phượng Tước Vỹ Vương liền bị đánh bay ra xa xa. Ngay sau đó ba luồng ánh sáng màu đen mang theo chớp giật từ ba cái miệng của con viễn cổ hung thú kia phun ra.

Chỉ nhìn thấy ba luồng sáng kia dễ dàng xuyên qua thân thể của Phượng Tước Vỹ Vương, để lại cho trên người nó ba cái lỗ máu khổng lồ, sau khi bị ba luồng sáng xuyên qua thì con Phượng Tước Vỹ kia liền không có động tĩnh gì nữa cả rồi.

Vì ở nơi khá xa, với tốc độ của con viễn cổ hung thú kia quá nhanh nên hắn ta cũng không có quan sát được kỹ càng. Hắn lúc này nuốt nuốt nước miếng nói:

" Đây mới là bản thể thật sự của đại nhân, thảo nào khi ở cạnh ta đại nhân ta luôn cảm thấy một loại xa lạ cảm giác cùng một loại khí tức nguy hiểm đến từ linh hồn."

Ở bên cạnh hắn nữ hộ vệ lúc này đã mất đi năng lực ngôn ngữ, nàng cứ như vậy trợn tròn đôi mắt mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

[ Năm mới thật mệt mỏi mà. Công việc đầu năm quả thực nhiều, mọi người thông cảm, hôm nay vẫn là 3 càng. Thôi tác đi ngủ cho béo đây, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện