“Đúng vậy, tại sao không động thủ?” Tất cả mọi người đều ôm sự nghi hoặc ấy nhìn Cố Phi.
Cố Phi không cho là đúng chỗ cười một tiếng: “Động thủ gì chứ? Động thủ cô sẽ chết…”
“Móa nó, thằng cha kia, anh rất phách lối đấy!” Tế Yêu Vũ quát to.
“Cô gái, cô cũng rất ngông cuồng.” Cố Phi nói.
“Tới tới tới, hôm nay tôi nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp cùng anh.” Tế Yêu Vũ nói.
Cố Phi hoàn toàn không có động tác gì, chẳng qua chỉ hỏi: “Cô là thêm điểm toàn bộ nhanh nhẹn phải không?”
Tế Yêu Vũ gật đầu: “Không sai, vậy thì thế nào?”
Cố Phi nói: “Nếu so tài tùy tiện một chút, tôi có thể không đánh lại cô. Nhưng nếu ra tay thật, cô chắc chết rồi.” Cố Phi đây là nói thật. Tốc độ của Tế Yêu Vũ thể hiện ra nhanh hơn nhiều so với Cố Phi, đánh nhau cận thân Cố Phi cũng không có nắm chắc 100% sẽ thắng. Phương pháp ổn thỏa nhất mà bây giờ Cố Phi nghĩ ra để đối phó cô ấy, chính là kéo rộng khoảng cách đôi chút, nhân lúc cô lao tới cận thân mà nắm lấy cơ hội dùng Song Viêm Thiểm giết cổ trong nháy mắt. Nếu như một chiêu này không giết ngay, để Tế Yêu Vũ tiếp cận gần người, kết quả rất khó đoán trước được.
Dẫu sao Tế Yêu Vũ cầm chủy thủ, Cố Phi dùng trường kiếm, cái đầu vẫn thích hợp để chiến đấu sát đối thủ hơn.
Ngoài ra tốc độ di động của Cố Phi không bằng Tế Yêu Vũ, bị cô ấy áp sát, vậy cơ bản không có cách nào kéo khoảng cách ra rồi.
Tốc độ di động của Cố Phi đã quá để cho người ta kinh hãi, Tế Yêu Vũ lại còn nhanh hơn hắn nhiều như vậy, thật không biết cả người cô ấy là trang bị biến thái cỡ nào. Trang bị có thể đề cao tốc độ di động mặc dù chỉ có giày, nhưng nếu cả người Tế Yêu Vũ còn trang bị thêm nhanh nhẹn, dĩ nhiên lại có thể tăng tốc độ lên một đoạn lớn.
Về phần tốc độ công kích, phương diện này không chênh lệch quá lớn như tốc độ di động thế kia, nhưng Tế Yêu Vũ trội hơn Cố Phi cũng là sự thật không thể cãi. Bất quá muốn phát huy ra trọn vẹn ưu thế tốc độ công kích, chỉ nhanh tay còn chưa đủ, mắt và ý thức đánh nhau càng phải nhanh.
Về điều ấy, Cố Phi tự tin rằng không có người nào hơn mình được. Phương diện này hắn khổ luyện hai mươi năm phản ánh hết sức rõ ràng trong trò chơi đấy.
Lời Cố Phi nói ra thật khiến Tế Yêu Vũ giận lệch cả mũi. Trừng to mắt nói: “Tới tới tới, anh không cần tùy tiện so tài, dù anh ra tay thiệt, chém chết tôi cũng không sao cả.”
“Thật sao?” Hai mắt Cố Phi sáng lên, móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang từ trong túi ra.
Bàn về ham muốn PK, ai có thể mãnh liệt hơn Cố Phi chứ? Cố Phi lăn lộn trong trò chơi vốn vì mục đích này. Coi như sẩy tay bị Tế Yêu Vũ giết rơi cấp, những tổn thất kia ở trong mắt Cố Phi là chuyện nhỏ nhẹ như lông hồng thôi.
Hắn chủ yếu lo rằng mình giết Tế Yêu Vũ rồi thì không hay lắm. Nếu đối phương cũng không ngại, vậy không thể tốt hơn nữa rồi.
Huống chi, dù là chiến đấu áp sát, Cố Phi đây là thả Tế Yêu Vũ vào tiêu chuẩn tương đối rồi mới cho cô ấy câu đánh giá “có thể thắng”. Nếu kinh nghiệm thực chiến của cô ấy bình thường, giống như người chơi tầm thường ngoài kia lỗ mãng cứ đâm rồi chém, vậy thì Cố Phi tay không liền gọt chết cổ.
Đương nhiên, nếu là ra tay thật, Cố Phi ắt hẳn phải sử dụng phương pháp hữu hiệu nhất, hắn tin rằng Tế Yêu Vũ tuyệt đối sẽ không có cơ hội áp sát đến bên hắn. Nghĩ nghĩ, Cố Phi bày tư thế chiến đấu.
“Tới đi!” Cố Phi nói.
Hưởng thụ PK, hơn nữa hoàn toàn không để ý đến tổn thất sau khi PK chết, kẻ dị loại như Cố Phi thể hiện ra vẻ trấn định và bình tĩnh khi sắp PK há có thể người thường so được? Hơn nữa loại trấn định này quả thực quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức trỡ thành đòn tấn công tâm lý.
Lúc này Tế Yêu Vũ nhìn nó trong mắt, trong lòng cũng đã bắt đầu bồn chồn.
Nếu nói không nắm chắc, cô ấy dĩ nhiên càng không nắm bắt chút nào. Mới vừa rồi cô còn bị Cố Phi đẩy ngã một lần mà.
“Hừ!” Tế Yêu Vũ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Thiếu chút nữa giẫm phải bẫy của anh. Anh có thể không cố kỵ gì mà chém chết tôi, tôi còn phải dè chừng lưu một mạng cho anh, đúng là kẻ xảo quyệt đấy!”
“Không cần.” Cố Phi nói. “Cô cũng không cần nương tay đâu.”
Tế Yêu Vũ lệ rơi đầy mặt. Súc sinh kia, ngay cả một cơ hội thuận nước đẩy thuyền cũng không cho nữa! Tế Yêu Vũ nổi nóng mà suy nghĩ. Nhìn Cố Phi tay cầm trường kiếm, đột nhiên nói: “Anh là pháp sư, tại sao lại dùng kiếm thế?”
“Đừng nói sang chuyện khác!”
“Khốn khiếp! Thất Nguyệt, chị không phải đang nói chuyện PK nghiệp đoàn sao?”
“Này này!”
“Lạc Lạc, tí nữa họp xong phải dẫn tôi đi quán rượu Tiểu Lôi gì đó ở chỗ các bồ mở mang kiến thức một chút!”
“Haiz, nếu cô biết sợ, vậy thì thôi.” Cố Phi hậm hực thu kiếm về.
“Sợ? Bà đây mà sợ…” Tế Yêu Vũ rống giận xoay người. Cố Phi nhanh chóng rút đao thuật, giống như ảo thuật mà kiếm trở về trong tay.
“Ừm, bà đây kinh nghiệm bây giờ 41.92, chẳng qua là không muốn rơi mất hai cấp mà thôi, anh chờ tôi thăng lên cấp 42 rồi lại tới trừng trị anh cho biết!” Tế Yêu Vũ nói.
Lời này nghe có vẻ hợp tình hợp lý. Nhưng mà nếu Tế Yêu Vũ có thể “trừng trị Cố Phi cho biết” đúng như cô ấy nói, làm sao cần lo ngại xử phạt rơi cấp gì chứ? Cố Phi nghĩ đến điểm ấy, cảm thấy buồn cười, thu lại kiếm lần nữa, thở dài nói: “Thôi được rồi. Cứ thế đi! Ôi, đúng là con gái mà!”
Mới vừa thở dài xong lập tức phát hiện có gì sai sai, trong phòng này ngoại trừ Cố Phi ra thì toàn bộ đều là con gái. Phát ngôn loại cảm thán mang tính kỳ thị này không phải là tự tìm phiền toái sao? Nghĩ đến đó Cố Phi vội vàng tiếp lời: “Có vài cô gái, chính là không xứng tầm*. Thất Nguyệt này! Tôi cảm thấy vào giây phút khẩn trương sắp thi đấu PK thế này, thật không nên để loại người này gia nhập nghiệp đoàn, ngộ nhỡ trong cuộc so tài giữa các nghiệp đoàn làm vướng chân chúng ta thì sao?”
*Nguyên văn: Thượng bất liễu thai diện – 上不了台面: không đặt lên được mặt bàn | không xứng tầm; không tương xứng | tầm thường quê mùa | không dám gặp người / chưa ra cái gì.
Lặng ngắt như tờ.
Một trong năm kẻ mạnh của thế giới Song Song đấy! Bị khinh bỉ coi là nhân vật làm vướng chân, đây chính là một loại vũ nhục. Tế Yêu Vũ ở vào ranh giới sụp đổ, bất quá rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Hừ, anh muốn kích tôi đánh cùng anh? Bà đây khăng khăng không lên sàn đấy.”
Nguy hiểm thật! Cố Phi âm thầm lau mồ hôi. Dù sao cũng tính là đồng bạn, Cố Phi vốn
sẽ không nói chuyện khắc nghiệt với bạn mình như thế. Bất quá tình huống vừa rồi, đã gây thù với một mình cô ấy, vậy thì không nên tiếp tục chuốc oán với hơn 50 người. Vẫn nên để số ít tủi thân tác thành đại đa số mới tốt. Cũng may kỹ năng Tế Yêu Vũ tìm cho mình nấc thang đi xuống quả nhiên là có một không hai.
Nghĩ thế Cố Phi nhìn lại về phía Tế Yêu Vũ, liền bắt gặp Tế Yêu Vũ cũng đang trợn mắt trừng hắn. Thấy hắn nhìn sang, “hừ” một tiếng xong rồi quay đầu sang một bên khác rồi.
Hội nghị của Trọng Sinh Tử Tinh bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Cố Phi vừa nghe đầu lại căng ra, không biết hội nghị chuẩn bị trước chiến đấu trong game online có phải đều giống loại hình thức này không nữa. Giống như Hữu Ca giới thiệu mấy dong binh đoàn lớn ở thành Vân Đoan vậy, Thất Nguyệt hiện đang giới thiệu các nghiệp đoàn trong thành Vân Đoan. Nhưng vấn đề là, Công Tử tinh anh đoàn là nhóm cao thủ, ai ai đều mắt cao hơn đầu, mặc dù chỉ có sáu người, mục tiêu lại hướng về quán quân cuối cùng đấy, cho nên Hữu Ca chỉ giới thiệu trọng điểm ba cái dong binh đoàn mạnh nhất.
Mà Thất Nguyệt không giống thế. Các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh ưu điểm lớn nhất đó là không tự đại, hết sức hiểu rõ trình độ bản thân. Kết quả, trong bài giới thiệu của Thất Nguyệt, mục tiêu chủ yếu là các nghiệp đoàn có trình độ không khác gì mấy với Trọng Sinh Tử Tinh. Nghiệp đoàn như thế có nhiều ơi là nhiều, không biết lúc nào mới có thể giới thiệu xong.
Cố Phi như lọt vào trong sương mù nghe được vài cái, cuối cùng kiềm chế không được, đang chuẩn bị phát ngôn, không ngờ đã có người giành trước một bước: “Báo cáo chị Thất Nguyệt!”
“Chuyện gì thế Tiểu Vũ?” Giơ tay muốn phát ngôn chính là Tế Yêu Vũ.
“Em nghe nói, cuộc thi PK nghiệp đoàn này là chế độ đào thải, rút thăm ngẫu nhiên mà chọn ra đối thủ, sẽ không lúc nào cũng trùng hợp chọn được nghiệp đoàn có thực lực gần với chúng ta phải không?” Tế Yêu Vũ nói.
“Đương nhiên sẽ không trùng hợp như vậy. Chỉ là, nếu như nghiệp đoàn có thực lực mạnh hơn chúng ta, chúng ta đương nhiên không phải là đối thủ; nếu như là rất yếu, vậy thì rất nhẹ nhõm đạt được thắng lợi, cho nên không nhất thiết đi tìm hiểu bọn họ đi?” Hiển nhiên Thất Nguyệt cũng đã suy xét qua vấn đề này.
“Chị nghĩ như thế là không đúng.” Tế Yêu Vũ nghiêm túc nói, “Chúng ta hẳn phải coi kẻ địch mạnh nhất thành đối thủ của chúng ta, nếu như chúng ta có biện pháp ứng phó bọn họ, những hội yếu bọn họ đương nhiên càng không cần phải bàn. Chị cứ thế chỉ nhìn chăm chăm vào mấy kẻ không khác chúng ta mấy, loại tư tưởng này quá… quá…”
“Không biết tiến thủ.” Có người giúp Tế Yêu Vũ khái quát một chút.
“Đúng!” Eo nhỏ múa gật đầu, lập tức ý thức được thanh âm vừa nãy có gì đó sai sai, rõ ràng của đàn ông mà! Xoay đầu lại quả nhiên thấy được Cố Phi đang cười híp mắt nhìn về cô, lập tức lại lắc lắc cái cổ nói: “Không đúng, là tiêu cực, là tiểu phú tức an*.”
*Tiểu phú tức an 小富即安: dễ dàng thỏa mãn với thành tích hiện có, không có suy nghĩ tiến thủ, không có sự theo đuổi lớn gì, hơi dư thừa một chút là tốt rồi, không lỗ, không thiếu, không ít, có dư là đủ.
“Moá nó, đúng là con gái!” Trong lòng Cố Phi cảm khái một câu.
“Vậy em nói nên làm thế nào?” Thất Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Lấy nghiệp đoàn hùng mạnh ở thành bên mình, nhặt hai ba cái ra giới thiệu một chút, chúng ta xem bọn chúng làm quân xanh** là được rồi. Mọi người cảm thấy được không?” Tế Yêu Vũ còn biết trưng cầu ý kiến quần chúng.
**Quân xanh: quân địch giả (quân đội luyện tập trên thao trường).
Chỉ tiếc, đây là đám người do Thất Nguyệt chiêu mộ rồi tập hợp lại thành lập nghiệp đoàn. Cái gọi là vật họp theo loài, suy nghĩ của số đông kỳ thực đều đồng dạng với Thất Nguyệt. Các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh, đích thực là tiểu phú tức an, đồng thời không có lòng tranh bá gì cả. Coi nghiệp đoàn hùng mạnh làm quân xanh, đại đa số mọi người đều cảm thấy không cần thiết. Câu hỏi của Tế Yêu Vũ vừa ra, tất cả mọi người đềi im lặng không lên tiếng.
“Ừm, Tiểu Vũ nói đích thực có đạo lý, có ai cũng cảm thấy cần làm như vậy không? Giơ tay.” Thất Nguyệt nói.
Tế Yêu Vũ nhìn xem, mình cuối cùng cũng không tính quá cô đơn, vẫn có người nhận đồng cách nhìn của cô, mặc dù chỉ có hai người.
Đợi thấy rõ trong đó một người là Cố Phi, lập tức cười nhạo nói: “Anh cái người này thật đúng là không có chủ kiến nha, bảo sao hay vậy…”
Cố Phi tan vỡ, cô gái này thật không phân biệt việc công hay việc tư, bắt hết thảy cơ hội để lợi dụng cho hả giận. Bấy giờ chẳng thèm phản ứng lại cổ, nhìn đến hướng một người khác người ủng hộ. Nhìn xong, Cố Phi cảm thấy thế giới này thật đúng khó có thể lý giải.
Một người ủng hộ khác bất ngờ là Liệt Liệt.
Rõ ràng hai người không hợp nhau với mình, cớ sao hết lần này tới lần khác lại đứng ở chung một chiến tuyến thế này? Đời người đúng là u ám mà!
Thất Nguyệt nhìn thấy tỷ lệ biểu quyết kém xa rõ rệt, vì thế nói: “Như vậy, chúng ta vẫn tiếp tục giới thiệu những nghiệp đoàn này, xong rồi thì sẽ giới thiệu sơ nghiệp đoàn lớn đi!”
Cố Phi khóc, cứ tiếp tục như vầy thì hội nghị còn có một thời điểm kết thúc sao? Nghĩ vậy, trong lúc lơ đãng thấy được Tế Yêu Vũ cũng mang vẻ mặt đầy ý muốn chạy trốn.
Ồ, thoạt nhìn ý nghĩ của cô gái này với mình mình hoàn toàn nhất trí đấy! Cái quân xanh mạnh mẽ gì đó… căn bản là muốn kết thúc hội nghị này sớm một chút thôi à!