Hàn Gia Công Tử an ổn mà đặt mình ẩn trên ngọn cây, nhìn mọi người trên bản đồ giống như con kiến bận rộn mà chạy, trong lòng hơi có dấy lên một chút khoải cảm. Tám chi đội nhỏ của dong binh đoàn Mục Vân, mỗi đội đều đi về hướng bốn cực và điểm giữa bản đồ hình vuông, trong đó phương hướng 0,0 là nơi đầu tiên có đội đến đấy, sau đó vẫn luôn dừng chân tại chỗ, không có nhúc nhích.
“Báo toạ độ mới, báo toạ độ mới.” Hàn Gia Công Tử ở trong kênh chat của dong binh đoàn gọi mấy người còn lại. Mặc dù đứng trên cao nhìn xa được, nhưng cũng có vài địa phương Hàn Gia Công Tử không thế nhìn thấy, ví dụ như sau đồi núi, trong rừng cây nhỏ, còn có vài nơi gồ ghề gập ghềnh.
Lúc này mấy người đều bị hắn an bài trốn vào loại địa phương như thế, làm bản thân hắn cũng không cách nào nắm giữ vị trí chính xác của họ.
Bốn người lần lượt báo lên toạ độ, sau đó khóe miệng Hàn Gia Công Tử co rút một chút: “Ngự Thiên, ngay cả tôi cũng không thể không bội phục cậu rồi đấy, xin hỏi cậu một câu là cậu đang chạy đường thẳng à?”
“Dĩ nhiên.” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Cậu tiếp chạy đi, tôi đánh cuộc cậu không ra nổi rừng cây này.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Tôi nói này, Ngự Thiên cậu không đến nỗi thế chứ? Cậu làm sao làm nhiệm vụ truy nã hả? Đó không phải là cần tìm toạ độ sao?” Cố Phi hỏi.
“Quyển ghi chép toạ độ của Ngự Thiên bây giờ có vẻ không dùng được nhỉ…” Hữu Ca nhắc nhờ.
“À…” Cố Phi kịp phản ứng. Ngự Thiên Thần Minh có một cuốn sổ ghi lại nhiều toạ độ ở thành Vân Đoan. Vào thời điểm cậu ta cần đi đến một toạ độ nhất định, vậy thì chắc chắn sẽ tra cứu trên cuốn sổ nhỏ của mình trước tiên.
Dù là không thể trực tiếp tìm được, ít nhất cũng sẽ tìm ra một địa điểm khá gần, mà bên cạnh nó sẽ ghi lại vài ký hiệu đánh dấu một nơi, ví dụ như: quán rượu Tiểu Lôi. Vì vậy Ngự Thiên Thần Minh dựa vào những địa điểm quen thuộc này đi, mới có thể thuận lợi đến toạ độ mình cần.
“Giữ kênh chat sạch sẽ! Đừng nói chuyện phiếm!” Hàn Gia Công Tử phê bình hai người, ngay sau đó phát ra một loạt chỉ thị nữa.
“Kiếm Quỷ, đợi một hồi nghe tôi ra lệnh lao ra rừng cây, sau đó chạy mau về phương hướng 0,400!”
“Thiên Lý, Kiếm Quỷ sau khi chạy ra, cậu lao ra từ sau đồi, di chuyển về hướng 366,365. Tốc độ có thể nhanh hơn bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu.”
“Hữu Ca, anh ở vùng thấp thấy đoạn gò núi nhỏ ở hướng 426,375 kia không? Bây giờ liền bắt đầu di chuyển theo hướng đó đi.”
Ở trong kênh chat của dong binh đoàn Mục Vân bên kia, đoàn trưởng Vân Trung Mục Địch vừa tự mình mang theo một đội người tìm kiếm, vừa cùng lúc tiến hành chỉ huy.
“Đỉnh núi bên kia có phái hiện gì không?”
“Không có!”
“Các tiểu đội khác thì sao?”
“Tại hướng 7 giờ, không phát hiện.”
“Tại hướng 6 giờ, không phát hiện.”
…
Tám tiểu đội dong binh đoàn Mục Vân, trừ phân đội lao tới phương hướng 1 giờ là đường xá xa xôi nhất, còn lại bảy chi đội đã lần lượt vào chỗ của mình.
“Mọi người chuẩn bị xong, chờ bên 1 giờ vào chỗ, sau đó lập tức bắt đầu lục soát xoay chuyển theo hướng thuận kim đồng hồ.” Vân Trung Mục Địch phát ra tin nhắn.
Không nghĩ tới mới vừa phát ra cái chỉ thị này, trên đỉnh núi lại truyền tới tình báo: “Phát hiện mục tiêu, phát hiện mục tiêu.”
“Vị trí!”
“Chạy ra từ rừng cây hướng 11 giờ, trước mắt đang di chuyển theo hướng 10 giờ.” Trinh sát viên ở chỗ đỉnh núi báo cáo. Người bình thường cũng chỉ làm được đến trình độ này thôi. Chia bản đồ ra mười hai hướng theo đồng hồ, sau đó miêu tả đại khái phương hướng. Như Hàn Gia Công Tử chỉ dùng mắt thường mà đoán được toạ độ thế kia, đúng là phải theo lời của hắn, đấy là tài hoa.
“Nhìn chằm chằm tên đó, tuỳ thời báo cáo hướng đi! Tiểu đội thứ hai và tiểu đội thứ ba gần đó đi sang chặn giết.” Vân Trung Mục Địch hạ lệnh.
Từ khi Kiếm Quỷ lộ diện ra được lúc lâu, bốn tên trinh sát ở đỉnh núi đã không dám rời ánh mắt khỏi người hắn rồi. Đỉnh núi này cũng tồn tại một vài khu vực không nhìn thấy được đấy, một vài hố đất sâu, một vài đồi núi lượn lờ, nếu không nhìn chằm chằm thì bất cứ lúc nào cũng có thể không biết rõ đối phương đi đâu.
Kết quả bốn người cũng không có lưu ý đến một đầu khác của bản đồ. Một thân ảnh từ sau sườn núi vòng ra chạy như điên cả một đường, trog nháy mắt đã tiến vào chính giữa một rừng cây.
“Kiếm Quỷ, đến đấy tạm thời ổn rồi, dừng bước đi.” Mặc dù trong mắt Hàn Gia Công Tử loài người đền biến thành con kiến hết, nhưng cơ bản vẫn có thể nhận ra địch hay ta: lẻ loi là ngưởi mình, kết thành đoàn đội chính là phe địch.
“Hắn dừng lại rồi!” Tên trinh sát ở đỉnh núi báo cáo.
“Vị trí!” Tiểu đội chuẩn bị chặn lại Kiếm Quỷ hỏi.
“Cái này…” Tên trinh sát trong nhất thời không miêu tả ra được. Nếu như Kiếm Quỷ là đang di chuyển, tên đó có thể hình dung là “đi về hướng x giờ”, hiện tại đứng bất động, ngược lại khiến hắn gặp khó rồi.
“Vị trí!” Thành viên tiểu đội lại hỏi.
“Ờ thì, tụi bay bây giờ đi tới hướng hơi chếch trái, sau đó đi thẳng thì đại khái có thể đụng vào. Một đội khác, tụi bay có thể đi hướng hơi chếch phải!”
“Ồ, lại trái một chút! Tụi bay sang phải nhiều quá rồi!”
“Đội bên trái kia mấy đứa sang trái chút!”
“Đội bên trái kia qua phải nữa rồi, sang trái chút, quá trái rồi, lại chếch phải chút đi!”
“Bên phải một chút…”
“Lại bên phải một chút…”
“Quá lố rồi. Trái một chút. Ôi, đội kia mấy người lại trái quá nữa. Sang phải…”
Hai đội ngũ cứ như vậy rành rành tan tác mất. “Trò chuyện riêng!!!” Hai đội ngũ cùng hét lớn tiếng.
“Ơ…” Lính trinh sát này mới phản ứng được, một người phụ trách một đội, bắt đầu công việc dẫn đường.
Mà Kiếm Quỷ trong lúc này luôn luôn không nhúc nhích, tầm mắt của mọi người cũng sẽ không chết dính trên người hắn nữa, kết quả mới chuyển thị giác sang chỗ khác chút xíu, đã thấy một thân ảnh đang nhanh chóng hướng tới chỗ đỉnh núi bốn người chạy vội.
“Ôi chao!!! Lại phát hiện một tên!” Lính trinh sát gào to.
“Chỗ nào?” Vân Trung Mục Địch liền hỏi gấp.
“Đang hướng chỗ chúng tôi chạy tới!”
“Hoảng cái gì, tụi bay chẳng phải là bốn người sao, đã sớm chuẩn bị còn gì!” Vân Trung Mục Địch phê bình thủ hạ có thế mà không bình tĩnh.
“Nhưng mà, tốc độ thật rất nhanh!” Bốn người kêu lên, tay chân luống cuống bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
“Nhanh, có thể rất nhanh, nhưng có khả năng nhanh hơn mũi tên của tụi bay sao? Mội hồi không Tật Hành được nữa, có thể nhanh đến mức nào chứ!” Vân Trung Mục Địch nói. Hắn cố ý an bài bốn tên cung tiễn thủ ở bãi đất cao ấy, là vì nếu
có phát hiện mục tiêu cũng có thể từ xa phát động công kích.
Bốn tên cung tiễn thủ đã giương cung cầm tên chuẩn bị Thư Kích bất cứ lúc nào, chỉ chờ Cố Phi tiến vào phạm vi tầm bắn của họ.
Theo Cố Phi ép sát tới gần, trang phục trên người Cố Phi đã ngày càng rõ rệt, bốn người cùng nhau há to miệng: “Đây… không phải đạo tặc Tật Hành.”
“Vậy nó là gì?”
“Hình như là… pháp sư…” Ám Dạ Linh Bào của Cố Phi tung bay phất phới trong gió khi di động ở tốc độ cao, đã sớm bán đứng hắn lâu rồi. Chức nghiệp mặc trường bào chỉ có hai loại, pháp sư và mục sư. MÀ mục sư không phải là nghề chiến đấu, tuyệt sẽ không khí thế hừng hực như thế kia giết tới đây.
“Pháp sư mà tụi bay sợ cái đếch gì hả, bốn đứa tụi bay là cung tiễn thủ!” Vân Trung Mục Địch mắng to thủ hạ không có triển vọng. Hắn không có chính mắt nhìn thấy, là không tưởng tượng nổi một tên pháp sư có thể làm ra chuyện di chuyển tốc độ cao là thế nào.
Bốn tên lính trinh sát giờ phút này cũng đều tràn ngập nghi vấn trong đầu, ngay cả tin nhắn trong kênh chat dong binh đoàn đều không để ý xem rồi. Mắt thấy Cố Phi tiến vào tầm bắt, một người trong đó ra lệnh một tiếng, bốn người cùng nhau thả dây cung trong tay mình.
Bốn mũi tên nhanh cực cứ thế bay ra ngoài.
Cố Phi trần đầy tự tin, nếu như trình độ của hắn vẫn ở lúc cấp 30, vậy thì đón Thư Kích vụt tới của cung tiễn thủ tuyệt đối tránh không hết. Khi đó hắn không phải không thấy rõ quỹ đạo của mũi tên, mà là thân thể hắn không đạt tới tốc độ di chuyển mình cần. Nhưng bây giờ hắn đã cấp 39. Đặt ra so sánh, tốc độ kỹ năng tăng lên, còn lâu mới bằng Cố Phi tăng thêm toàn bộ điểm nhanh nhẹn 9 cấp còn thêm một đôi giày Truy Phong. Đối với Thư Kích như diễn tuồng thế này, Cố Phi đã không đặt vào mắt rồi.
Bốn tên lính trinh sát trên đỉnh núi cho là chỉ cần thế thì Cố Phi chắc hẳn phải bị giải quyết, không nghĩ tới lại thấy bóng người màu đen kia vù vù vù vù đổi hướng bốn lần, bốn mũi tên đã bị hắn bỏ rơi ở sau lưng, mà khoảng cách với bọn họ lại gần hơn một nửa.
“Hả! Làm sao có thể!” Bốn người cùng lúc há hốc miệng kêu kinh ngạc.
“Truy Tung Tiễn, mau, Truy Tung Tiễn!” Một người vừa kêu ba người đồng bạn vừa luống ca luống cuống giương cung cài tên. Thư Kích uy lực lớn nhất mới vừa dùng xong hiện đang làm lạnh, đã không cách nào thi triển lần tiếp.
Khuyết điểm cung tiễn thủ công kích cần thành thạo phương thức cài tên giờ lại hiện ra rồi. Cao thủ dùng ám khí trong truyền thuyết, tay chắc chắn phải rất ổn định. Bắn mũi tên mà không trúng người thì phải làm sao? Lúc này trong số bốn tên lính trinh sát có một người tố chất tâm lý không cứng rắn. Mắt thấy Cố Phi sắp mau tới gần, mũi tên kia làm sao cũng giương lên không xong.
Song cũng may ba người khác phát huy vẫn bình thường, giương cung thả tên, bành bành bành, ba mũi tên Truy Tung Tiễn loé lên ánh sáng trắng bay vụt ra.
Ngay cả tốc độ của Thư Kích mà Cố Phi còn không coi vào đâu, làm sao coi Truy Tung Tiễn ra gì chứ? Mặc dù chức năng theo dõi làm cho người khác không thể tránh né, nhưng hắn cần gì phải tránh? Kiếm Ám Dạ Lưu Quang trong tay xoẹt qua, mũi kiếm ngay cả rung một chút cũng không có đã gạt hạ ba mũi tên rơi dập đầu rồi.
Miệng của bốn tên lính trinh sát sắp há to đến mức cằm rớt xuống đất luôn rồi. Trong thời gian họ hoảng hốt như thế, Cố Phi rốt cuộc vọt tới bên cạnh bọn họ.
“Song Viêm Thiểm. Thiểm!” Cố Phi tay vung kiếm xuống. Cung tiễn thủ chẳng qua cũng chỉ là một chức nghiệp máu mỏng, không kháng được đại chiêu này của Cố Phi, ánh lửa thoáng quẹt qua đã tiễn hai tên.
Hai người khác nhất thời không biết làm sao, cung tiễn thủ bị gần người, vĩnh viện lộ ra dáng vẻ mờ mịt.
Cố Phi ung dung không vội vã thọt thêm mấy kiếm, hai tên cung tiễn thủ căn bản không thể tránh né, chiến không thể chiến, xoay người muốn chạy. Lại không nhanh hơn Cố Phi, cuối cùng mặt đầy bực bội chết đi mất.
Đến khi chết bốn tên lính trinh sát ấy đều không hiểu rõ: Đây rốt cuộc có phải pháp sư hay không? Hình như đã nghe tên đó dùng kỹ năng Song Viêm Thiểm của pháp sư, nhưng Song Viêm Thiểm có thể giết người trong nháy mắt sao? Chẳng lẽ là ảo giác?
Sau khi chết bốn người bị truyền tống ra ngoài sân đứng mắt lớn trừng mắt nhỏ, thành viên hai tiểu đội trước đó đi vây quét Kiếm Quỷ còn đang không ngừng bim bim gửi tin nhắn cho hắn: “Phương vị! Phương vị!”
“Phương mẹ tụi bay! Chết rồi!” Bốn người cũng tức giận.
Vân Trung Mục Địch lúc nạy nhận được tin bốn người kia chết, rất là kinh ngạc. Từ báo cáo phát hiện mục tiêu của bốn người, đến bây giờ chết đi, thời gian mới qua bao lâu chứ? Vân Trung Mục Địch cuối cùng gián tiếp cảm nhận được tốc độ khiến bốn tên lính trinh sát kinh hãi tuyệt không phải ngạc nhiên.
“Tiểu đội thứ tư, tiểu đội thứ năm, xuất phát sang hướng đỉnh núi.”
“Tiểu đội thứ hai và tiểu đội thứ ba phát hiện mục tiêu trước đó chưa?”
“Còn chưa có!”
Hàn Gia Công Tử trên ngọn cây xa xa, rõ ràng thấy được Cố Phi xông lên đỉnh núi làm dấy lên một trận ánh sáng trắng. Tiếp đó nhận đến tin nhắn “giải quyết” của Cố Phi.
“Rất tốt, Thiên Lý đường cũ trở về!”
“Kiếm Quỷ. Dùng Tật Hành di chuyển về hướng 223, 398.”
“Hữu Ca, báo toạ độ mới của cậu.”
“Ngự Thiên, ra rừng cây rồi sao?”
“…”