Ở một đầu ngọn núi yên ắng, Cố Phi tăng nhịp chân xuất phát về hướng địa điểm thứ hai. Nơi này chính là một sườn núi thoải, chính giữa lõm vào một khối. Bốn người ẩn trong hang động, mắt như rada quét bốn phía.
“Hey!” Cố Phi đi tới phía trên hang động, hô lên với bốn người.
Bốn người khi bận ngẩng đầu thì Cố Phi đã phi thân nhảy xuống, vung tay một kiếm giết mất một người.
Không thể lại nói nhảm nhiều, có nhiều lời thì đám người này lại sẽ lằng nhằng hỏi cái này đến cái khác.
Quả nhiên, xông lên giết chết một người có hiệu quả cao hơn nói nhảm lắm. Còn sót lại ba người kêu gào phải liều mạng cùng Cố Phi, đây mới là tinh thần mà Cố Phi cần. Dĩ nhiên, kết cục vẫn không thay đổi, lần nữa ung dung bắt hết.
Tế Yêu Vũ lúc này vẫn còn ở trong rừng cây đuổi theo mấy người phe Hoả Cầu kia kìa! Trong rừng cây vốn cũng không dễ dàng phát huy ưu thế tốc độ, huống chi còn cần cẩn thận đề phòng dưới chân. Tế Yêu Vũ không có chỗ thi triển thân nhanh nhẹn của mình, buồn rầu tột cùng.
Không nghĩ tới Cố Phi bên kia điểm tích luỹ đã không ngừng vòn vọt tăng lên, đảo mắt đã được mười điểm.
Tế Yêu Vũ hối hận đến ruột quặn đau, giờ mới biết Cố Phi nói phát hiện hơn ba mươi tên địch không phải là giả. Nhưng cho dù hiện tại mặt dày đi qua, thì cũng phải xử lý xong xuôi mấy cái thằng trong rừng này đã chứ, phải không?
Cạm bẫy đơn sơ thô ráp cấp thấp đã bị các cô nhìn thấu, chỉ cần cẩn thận chú ý dưới chân, chắc chắn sẽ không trúng chiêu. Nhưng tốc độ tiến quân vẫn thật rất chậm chạp.
Năm Tiềm Phục Giả phe Hoả Cầu thấy cạm bẫy đã không dùng được nữa, lại quay về con đường cung tiễn thủ, ở trong rừng đánh du kích.
Năm người phân tán ra, đông một mũi tên tây một mũi tên, làm các cô đầu óc choáng váng. Năm người đều là cao thủ cấp bốn mươi, so với các cô ấy đương nhiêu trình độ trâu bò hơn rất nhiều. Chẳng qua là không muốn xuống tay nặng giết người, liều mạng mà tiến hành hành vi trêu đùa.
“Ha ha ha, tôi bắn trúng một cô!”
“Người đẹp, tới bắt tôi đi!”
Mấy tiếng kêu vang reo hò phách lối như thế này vọng trong rừng, khiến các cô giận đến mức mặt cũng trắng bệch.
Thẳng thắn mà nói, đừng nói là trong rừng cây, cả trên đất trống ngoài kia các cô cũng chưa chắc có cách bắt được năm người này cơ. Cấp 40, lại là cung tiễn thủ, tốc độ đều trên mấy cô, trừ Tế Yêu Vũ ra, những cô gái khác đều thấy tận mắt người ta phủi mông đi cũng không thể làm gì.
Mà Hoả Cầu từ ban đầu đã dùng phát thuật chơi đến vui vẻ bấy giờ lại tương đối tịch mịch rồi. Pháp sư vừa đánh lén vừa đánh du kích… độ khó thiệt không phải lớn bình thường. Chủ yếu là không có được tốc độ như cung tiễn thủ kia, tốc độ di chuyển hay tốc độ công kích đều không có.
Khi sáu người phân tán hành động không bao lâu, Hoả Cầu là người đầu tiên bị Tế Yêu Vũ đuổi kịp.
Một cái Tật Hành, chợt loé lên chốc đã chạy tới sau lưng Hoả Cầu, giơ tay lên chính là một chiêu Muộn Côn.
Từ Muộn Côn nói là gây hôn mê, nhưng trên thực tế ý thức người chơi vẫn còn ở đó. Chẳng qua là một loại chức năng để cưỡng chế tính cấm chỉ nói chuyện, gửi tin nhắn thôi.
Hoả Cầu lức này hai mắt trừng to nhìn gian tà, hắn đây là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy mà ngắm Tế Yêu Vũ.
“Con mẹ nó, trong rừng cây ánh sáng quá kém mà…” Đây là suy nghĩ trong đầu Hoả Cầu bấy giờ.
“Chạy đi, chạy nữa coi!” Tế Yêu Vũ đang tức giận lắm luôn! Cố Phi bên kia đã vớt được mười điểm, cô ấy ngoài trừ bốn điểm lúc đầu ra thì chẳng còn. Lần này hay rồi, cuối cùng cũng bắt được một tên.
“Giọng nói thật dễ nghe…” Hoả Cầu nghĩ.
“Xem bà đây làm sao trừng trị chú mày!” Tế Yêu Vũ tiếp tục mắng.
“Oa, tính cách nguyên lai là dễ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như vầy, thật sự rất rất thích luôn.” Hoả Cầu tiếp tục say mê.
Lúc này hiệu quả của Muộn Côn đã qua, Hoả Cầu vẫn y nguyên nhìn chòng chọc Tế Yêu Vũ.
“Nhìn chằm chằm tôi làm gì. Chưa thấy qua người đẹp à!” Tế Yêu Vũ một chút cũng không khẩn trương, đã đuổi kịp rồi, cô ấy không tin một pháp sư nhỏ này có thể chạy thoát từ trong tay mình. Nhưng cô ấy không nghĩ tới là, một câu quát tháo của cô ấy, Hoả Cầu không ngờ lại gật đầu.
“Trơ tráo!” Tế Yêu Vũ mắng, đã móc đao rồi.
“Nữ hiệp khoan động thủ.” Hoả Cầu liền vội vàng nói hết lời.
“Làm gì?”
“Thiên Lý Nhất Tuý là anh em của tôi, nể mặt chút nhé!” Hoả Cầu nói.
“Ơ?” Tế Yêu Vũ ngẩn ra, vừa gửi tin nhắn cho Cố Phi, vừa hỏi: “Anh tên gì?”
Người đẹp đang hỏi tên mình kìa! Hoả Cầu nhất thời kích động, lại quên một chuyện quan trọng, mở miệng liền nói: “Hoả Cầu.”
Một quả cầu lửa dấy lên.
“Đê tiện!” Tế Yêu Vũ cho là Hoả Cầu dùng nói chuyện để phân tán sự chú ý của mình, bấy giờ định đánh lén. Lách người bay tới sau lưng Hoả Cầu, đâm một phát Bối Thứ kèm theo oán hận.
Hỏa Cầu tại chỗ trong nháy mắt bị giết, sắp chết cũng không thể nói xong lời giải thích cho mình, chỉ kịp ói ra ba chữ.
“Tôi hận tên mình!” Xuất hiện ở truyền tống trận ngoài cao ốc công hội, Hoả Cầu tự đập đập đầu vào tường mà gào khóc.
Mà Tế Yêu Vũ lúc này mới nhận được tin nhắn trả lời của Cố Phi: “Ừ, đúng rồi, có một người bạn, tên là Hoả Cầu.”
“Hoả Cầu? Tên là Hoả Cầu?” Tế Yêu Vũ sửng sốt.
“Đúng vậy! Làm sao thế?” Cố Phi hỏi.
“Khụ… không có gì đâu…” Tế Yêu Vũ đáp.
“Vậy tôi tiếp tục bận việc đây.” Cố Phi gửi xong tin nhắn này, quát to một tiếng “Hey”, lao ra trước mặt mấy người nữa, ánh kiếm, ánh lửa, ánh sáng trắng, điểm tích luỹ.
Song phương mỗi khi ghi bàn thắng đều có bảng ghi điểm thay đổi, hệ thống cũng sẽ thông báo một tiếng.
Tế Yêu Vũ mắt thấy số điểm của Cố Phi lại vèo vèo thêm năm, ảo não dùng đầu đụng thân cây: “Mình thật hối hận, từ vừa mới bắt đầu mình cũng không nên đến trong rừng này; nếu như không đến, mình cũng sẽ không bị đám cung tiễn thủ đáng chết kia cuốn lấy; nếu như không bị cuốn lấy, mình cũng sẽ không luân lạc tới một cái cục diện đau lòng như vầy, aaaa…”
“Tiểu Vũ, làm gì vậy?” Lạc Lạc và mấy cô gái khác đúng lúc đi ngang qua chỗ này.
“Không có gì, không có gì!” Tế Yêu Vũ vội vàng lau mặt, xoay đầu chạy mất.
“Đều chết đi đâu rồi! Cút ra đây cho bà!!” Cây trong rừng vang lên tiếng gầm gừ của Tế Yêu Vũ.
“Người đẹp, ở đây!” Thanh âm của năm người đến từ năm hướng, Tế Yêu Vũ tiếp tục lâm vào cảnh suy sụp.
Nói về Cố Phi bên này, trong nháy mắt đã giải quyết hết ba đội nhân mã, các thành viên của Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh đều chú ý đến hiện tượng này cả. Những tên bị tiễn ra ngoài chiến trường đang cùng chung chỗ lên án Cố Phi. Cái khác có thể không đề cập tới, mấu chốt là chừng mười người
này còn không có cơ hội thấy hoa thơm cỏ lạ, cứ như vậy bị Cố Phi chém tiễn ra, việc này làm sao có thể để đám háo sắc kia nuốt trôi cơn giận được chứ?
Khi Cố Phi vọt tới bên cạnh đội thứ tư, phát hiện đội ngũ này không giống như mấy đội trước sơ sẩy sơ ý, chỉ lo chảy nước miếng tìm gái kháp nơi. Cố Phi vừa mới ló cái đầu ra, đám người này đã thấy, hơn nữa nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu thật tốt.
Cố Phi rất vui vẻ, hết sức vui vẻ. Vì không để cho kẻ địch chờ lâu, trực tiếp chọn con đường nhanh nhất để xong lên rồi.
Sắp đến gần đó, Cố Phi phát hiện trong trận của đối phương có cung tiễn thủ nhưng cũng có pháp sư, vậy lại không phát động công kích về phía hắn.
Lại gần thêm mấy bước, Cố Phi thấy một thằng nhóc nhìn như Ngự Thiên Thần Minh, bước lên về phía trước chào đón, nói tới nói lui ngược lại thật là như ông cụ non: “Anh bạn, đều là người chung lý tưởng[1], làm khó nhau để làm gì[2]?”
Cố Phi trong lòng biết đối phương là chỉ cái gì, cười một tiếng nói: “Đâu có, tôi đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm, tôi không có ý như vậy.”
Thật là kẻ đã thoả mãn không hiểu được đàn ông đói bụng là thế nào mà! Tất cả mọi người bên Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh cảm thấy hết sức căm giận, Anh Trủng Nguyệt Tử lại càng hơn thế. Căn cứ trên tinh thần muốn thay anh em mình xả giận mà nói: “Người khác không cần nhúng tay, tôi và anh đơn đấu.”
“Vậy cũng được đấy!” Cố Phi gật đầu một cái, đơn đấu hay là quần đấu hắn cũng không ngại.
Anh Trủng Nguyệt Tử cầm lại cây cung trên lưng, kéo dây cung ra, nhìn xung quanh xa xa một chút, xoay người lại dặn dò mấy anh em trong công hội mình một câu: “Phát hiện người đẹp mau kêu tôi.”
Chúng anh em gật đầu tán thưởng, Anh Trủng Nguyệt Tử lúc này mới yên tâm mà đi tới trước người Cố Phi: “Vậy liền bắt đầu đi!”
“Được!” Cố Phi vừa dứt lời, giơ tay lên một kiếm liền đâm ra. Anh Trủng Nguyệt Tử cũng đã dứt khoát, lời gì cũng không nói, quay đầu chạy.
Cố Phi vội vàng đuổi theo, nhưng không nghĩ tới mấy bước đã bị kéo ra khoảng cách rồi. Tốc độ của Anh Trủng Nguyệt Tử kia cực nhanh, nếu như Tế Yêu Vũ không xài Tật Hành, so ra đại khái cũng chính là trình độ thế này.
Cung tiễn thủ là chức nghiệp có ưu thế nhanh nhẹn nhất, nếu như xét thêm điểm nhanh nhẹn toàn bộ mà nói, không cần đôi giày cực phẩm như “Đôi giày Truy Phong”, thiếu chút xíu là có thể đạt tới trình độ đạo tặc Tế Yêu Vũ toàn bộ nhanh nhẹn rồi. Về phần pháp sư toàn bộ nhanh nhẹn như Cố Phi, ở trước mắt bọn họ có chút không đủ để vào mắt.
Anh Trủng Nguyệt Tử chạy ra một đoạn lớn, lúc này mới xoay người lại, lộ nụ cười bình tĩnh, phóng một mũi tên về Cố Phi, đồng thời gọi anh em bên kia một tiếng: “Phát hiện người đẹp chưa?”
“Không có!” Chúng anh em đồng thanh đáp lại. Anh Trủng Nguyệt Tử gật đầu, nhìn thấy một mũi tên kia đã bị Cố Phi tránh rơi, vì vậy tiếp tục cất bước chạy. Vừa chạy, vừa xoay người lại phóng “vù” một mũi Truy Tung Tiễn.
Cố Phi âm thầm kinh ngạc. Trong game online này kỳ nhân dị sĩ cũng thật là nhiều. Tế Yêu Vũ có thể vừa Tật Hành vừa công kích bằng kỹ năng khác không ngừng, Anh Trủng Nguyệt Tử này lại có thể vừa chạy vừa bắn tên đúng hướng.
Truy Tung Tiễn là có chức năng theo dõi tuy không giả, nhưng ít nhất cũng phải bắt đầu nhắm mục tiêu bắn ra nó mới có thể đuổi theo. Có thể phóng Truy Tung Tiễn, vậy trong lúc chạy phóng ra cái kỹ năng khác cũng không thành vấn đề.
Dù cho trong game có hệ thống phụ trợ nhất định cho người sử dụng cung tên, nhưng có thể đạt được trình độ trong lúc chạy nhanh chính xác phóng mũi tên cũng tuyệt không phải chuyện dễ dàng. Ít nhất Cố Phi không làm được. Hắn tập võ nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng sờ qua cung tiễn chút nào.
Tuy ngạc nhiên về kỹ thuật của Anh Trủng Nguyệt Tử, nhưng muốn đánh trúng Cố Phi lại là một chuyện khác. Cố Phi huơ kiếm chém ra một cái, đánh rớt mũi tên rồi. Anh Trủng Nguyệt Tử chạy tuy nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng mũi tên tên trên tay cũng chỉ hơi nhanh thêm chút thôi. Giày dù có cực phẩm, thêm vào cũng chỉ là tốc độ di chuyển, đối với tốc độ công kích không ảnh hưởng miếng gì.
Thấy Cố Phi đem Truy Tung Tiễn đánh rơi, Anh Trủng Nguyệt Tử cũng có chút bất ngờ. Chạy nhanh thêm mấy bước sau lại lần nữa xoay người, theo tiếng giây cung, âm kéo gió Thư Kích đã thả ra. Thư Kích tốc độ quá nhanh, Cố Phi không dám tùy tiện cầm kiếm đi chém rụng, thật nhanh dời bước sang bên. Mũi tên kia mang theo gió lốc xuyên qua bên người.
“Đậu má, vậy cũng tránh được! Dừng!” Anh Trủng Nguyệt Tử nói chuyện.
Cố Phi dừng chân lại.
“Anh thấy, tiếp tục như vậy, tôi bắn không trúng anh, anh cũng không đuổi kịp tôi. Hai ta chính là một ngang tay, cho nên không cần đánh nữa. Anh đi chỗ khác chơi đi!” Nói xong Anh Trủng Nguyệt Tử đã chạy về phía mấy anh em mình, vừa hô to: “Người đẹp xuất hiện chưa?”
Cố Phi thực bất đắc dĩ lắm luôn! Cái gì gọi là vô lại, hôm nay coi như đã gặp được rồi.
[1] Nguyên văn: Đều là đồng đạo.
[2] Nguyên văn: Tương tiên hà thái cấp – 相煎何太急: Xuất xứ từ một bài thơ Thất bộ thi của Tào Thực – nhà thơ kiệt xuất thời Kiến An, Trung Quốc. Link tham khảo:
Bài thơ Hán Việt (Dịch)
Chử đậu nhiên đậu cơ (Nấu đậu bằng cây đậu)
Đậu tại phủ trung khấp (Hạt đậu trong nồi khóc:)
Bản tự đồng căn sinh (Vốn một gốc sinh ra)
Tương tiễn hà thái cấp? (Sao đốt nhau quá gấp?)