Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 4 - Chương 181: Những cao thủ nghèo túng


trước sau

Ý tưởng của Thất Nguyệt hơi có chút lý tưởng hóa. Bất cứ đoàn thể nào, muốn thỏa mãn tất cả thành viên tuyệt đối là điều không tưởng. Cách nghĩ tôn trọng ý kiến cá nhân cực độ của cô nàng này có vẻ theo hướng tây hóa. Mà Trung Quốc họ đề xướng suy nghĩ tập thể trên hết, cho nên số ít nghe theo số nhiều là nguyên tắc bình thường người ta áp dụng để xử lý các loại vấn đề.

Trọng Sinh Tử Tinh thời điểm này, ngoại trừ Thất Nguyệt giữ lại suy nghĩ thật sự trong lòng, thì mấy cô gái khác đều lời lẽ giống hệt, nhao nhao tỏ thái độ, lên tiếng giữ lại Cố Phi.

Điều ấy khiến đầu óc Cố Phi lại thêm mơ hồ, trong một đống tiếng nói ong ong ồn ào, hắn yếu ớt hỏi một câu: “Hửm? Tôi nói muốn rời công hội khi nào?”

Kênh chat công hội trong một giây liền im ắng. Thực sự là suy nghĩ xa bao nhiêu, thì nhà sẽ nghiêng bấy nhiêu. Vân Trung Mục Địch muốn dùng tiền tài cạy miệng các cô gái, chẳng qua chỉ là muốn biết cái tên, chuyện này… hoàn toàn không có quan hệ với việc Cố Phi có rời khỏi công hội hay không.

“À…” Các cô giờ mới phản ứng được, không tiếp tục lại thảo luận vấn đề này, nên làm gì thì tiếp tục làm việc ấy. Chỉ vài người có quan hệ tốt với Cố Phi một chút, vẫn đang tiếp tục nhắn tin ngầm với hắn.

“Kết bạn cẩn thận, coi chừng lầm đường lạc lối.” Lạc Lạc chỉ bảo Cố Phi.

“Người các công hội lớn đều thích ỷ thế ức hiếp người, anh đừng có đi nha!” Liễu Hạ là người từng bị công hội lớn bắt nạt.

“Công hội lớn loại này siêu phiền, chẳng có gì thú vị.” Tế Yêu Vũ lấy thân phận là người từng trải đưa ra lời khuyên cho Cố Phi, rất hiển nhiên, với thực lực của cô ấy thì muốn vào công hội lớn nào cũng chỉ là chuyện ngoắc ngoắc ngón tay mà thôi.

“Cái anh Vân Trung Mục Địch ngốc cực kỳ, nhiệm vụ tìm lúa mạch trong bùn đất nên đi tìm trong đất mà cũng không biết đường tìm.” Lục Nguyệt Vũ nói.

Cố Phi cảm thấy đáng thương thay cho Vân Trung Mục Địch. Thử nghĩ xem nếu như anh tham dự một cuộc thi cực kỳ quan trọng, vậy mà phát hiện trên bài thi chỉ có một câu đề, 1+1=?. Sẽ có mấy người dũng cảm viết đáp số là 2 rồi lập tức nộp bài? Hoặc là 1+1 đích thực có đáp án khác, nhưng nếu người ra đề là Lục Nguyệt Vũ, thế thì đáp án của đề mục này khẳng định chính là 2. Vân Trung Mục Địch nhất định là lo lắng quá mới bị loạn óc, mới có thể luân lạc tới cảnh bị Lục Nguyệt Vũ chê chỉ số thông minh. Quá đáng thương rồi!

Cố Phi cảm khái, một đường đi tới quán rượu Tiểu Lôi.

Dong binh đoàn của các cô gái ngày hôm qua đã bị loại. Bảy giờ không phải đánh trận đấu nào, Cố Phi còn phải cùng Công Tử tinh anh đoàn dự thi, lúc này đã sắp sửa đến giờ, đường quen tới quán rượu tụ họp với những người khác.

“Tôi chuyển Điện hệ đấy!” Xốc mành treo cửa, năm người kia đều ở đây, Cố Phi lập tức tuyên bố tin tức này.

“Hả?” Mọi người nghi hoặc nhìn hắn.

“Lôi Điện, hàng!” Cố Phi vung tay, một tia sét đánh xuống mặt bàn, khói bay tứ phía.

“Đừng có quậy!” Hữu Ca xanh mặt, tia sét này giáng xuống khá gần chỗ hắn ngồi, mà sát thương pháp thuật của Cố Phi đáng sợ bao nhiêu, bọn họ đều rõ ràng đấy. Không gian trong phòng nhỏ hẹp như thế, Cố Phi ngộ nhỡ lỡ tay chệch đi một xíu, tia sét kia có thể liền bổ trên người hắn.

“Đừng lo, tôi không cầm vũ khí.” Cố Phi ngồi xuống rồi nói.

“Sao cậu lại đột nhiên thay đổi quyết định mà chuyển sang Điện hệ?” Hữu Ca hỏi.

“Nghe nói Điện hệ có kỹ năng thuấn di, nó đối với tôi là rất hữu dụng.” Cố Phi đáp.

Mấy đại cao thủ đều hít một hơi khí lạnh.

Bọn họ hiểu rõ Cố Phi, cho nên càng có thể ý thức được Cố Phi nếu sở hữu thuấn di rồi về sau sẽ có phản ứng dây chuyền thế nào.

“Thuấn di, sao tôi lại có thể quên, cứ hễ pháp sư là sẽ có thuấn di chứ!” Ngự Thiên Thần Minh lẩm bẩm.

Cố Phi mạnh mẽ một lần lại một lần đả kích đám cao thủ trong trò chơi cũ này. Mặc dù bây giờ mọi người đều là bạn bè, nhưng không tự chủ, trong lòng mấy người sớm xếp Cố Phi thành địch trong tưởng tượng, nghĩ cách làm sao có thể đối phó tên này. Ở trong lòng mỗi người đếu có suy tính riêng biệt.

Tựa như Ngự Thiên Thần Minh vốn sau khi có “Đôi giày Truy Phong”, tốc độ di chuyển trội hơn Cố Phi, làm cậu ta cảm thấy đã có tư bản đánh lại Cố Phi. Cậu ta thậm chí còn chưa ý thức được, ngay từ đầu mạch suy nghĩ đối phó Cố Phi của cậu ta, cũng đã không đi đường thường rồi.

Cậu lại muốn dùng đấu pháp “chơi diều”, tránh bị Cố Phi gần người.

Từ trước đến này đều là pháp sư lo lắng mình bị người khác áp sát, nhưng lúc này, bọn họ đang lo lắng lại là sợ pháp sư áp sát mình.

Những phương thức chiến đấu theo phong cách đảo ngược chức nghiệp vốn dĩ của Cố Phi, dẫn đến tất cả kỹ năng của chức nghiệp đều xoay ngược tác dụng. Ví dụ như “Song Viêm Thiểm” kia vốn là kỹ năng cùi bắp của pháp sư bình thường, ở chỗ Cố Phi lại thành lực giết mạnh nhất. Mà “Thuấn di” vốn là kỹ năng phòng thủ né tránh ra xa, đến chỗ hắn liền dứt khoát trở thành kỹ năng bắt đầu công kích.

“Pháp sư còn có thể chơi thành vậy sao!” Những cao thủ nhao nhao than thở.

“Có điều nghe nói kỹ năng thuấn di này hình như cần cấp rất cao mới có thể học được, cho nên tôi muốn có một quyển trục. Hy vọng thi đấu ngày hôm nay tôi có thể được quyển trục ấy.” Cố Phi xoay xoay cổ tay.

Hữu Ca lắc đầu liên tục: “Cậu cần gì thì hệ thống đúng dịp phát cho cậu thứ ấy? Nào có chuyện may mắn thế được.”

“Vậy làm sao mới kiếm được đây?” Cố Phi hỏi.

“Thu mua!” Hữu Ca nói, “Đi diễn đàn phát bài viết, thu mua quyển trục vĩnh hằng Thuấn Di, thế còn đáng tin hơn như cậu nhờ vào may mắn đấy.”

“Cái này… chắc rất đắt đi?” Cố Phi lo lắng không thôi. Nỗi khổ không có tiền hắn đã trải nghiệm đủ ngày hôm nay rồi.

“Khụ, giá trị của quyển trục kỹ năng, phải xem tính thực dụng của bản thân kỹ năng đó đã. Nhưng vấn đề là kỹ năng xuất hiện với hình thức quyển trục đa số là thứ người chơi không nắm giữ được giai đoạn hiện nay, cho nên tính thực dụng khá khó đánh giá. Nếu như muốn mua, chỉ có thể dựa vào một chút kinh nghiệm trong các trò chơi cũ để
phán đoán thôi.” Hữu Ca nói.

“Kỹ năng thuấn di này thì sao? Không phải game online thông thường đều có ư?” Cố Phi nói.

“Kỹ năng Thuấn Di này, hình như là phát động trong nháy mắt. Thế nhưng thời gian làm lạnh tương đối dài. Hoàn toàn dựa vào nó để chạy tới bên đối thủ là điều hoàn toàn không có khả năng, công dụng dễ thấy nhất là dùng để chạy trối chết. Hoặc là đời đến một vài vị trí mình muốn mà không thể tới bằng chân. Giá trị xem như là bình thường đi! Có nó thì rất tiện, không có nó cũng chẳng sao.” Hữu Ca nói.

“Đó là do anh không biết cách tận dụng.” Ngự Thiên Thần Minh chen ngang.

Hữu Ca không chút thay đổi: “Giá trị của một thương phẩm được quyết định, bởi công dụng của nó đối với đa số người chơi, mà không phải là dựa vào một ít cao thủ như các cậu. Nếu chiếu theo loại tiêu chuẩn như cậu để đi định giá ấy, vậy thì đối với Thiên Lý mà nói thì Thuấn di có giá chắc chắn trên trời.”

“Đúng đấy, oắt con không hiểu thì đừng xen ngang.” Cố Phi nói với Ngự Thiên Thần Minh.

“Hey, anh bây giờ là pháp sư Điện hệ rồi, anh có muốn quyển trục kỹ năng điện hệ của tôi không này?” Ngự Thiên Thần Minh có ý đồ dùng nó cám dỗ khiến Cố Phi ở trước mặt mình phải cúi đầu nói chuyện.

Kết quả Cố Phi không hề nghĩ ngợi: “Thứ cùi bắp kia, muốn thì dùng được chắc?”

Ngự Thiên Thần Minh tuy rằng chưa nhìn thấy ai sử dụng Điện Lưu Tường Bích (bức tường dòng điện), nhưng dựa trên mô tả, chắc là tương tự với Tường Lửa. Sử dụng thoả đáng thì sẽ là kỹ năng rất hữu dụng, giá trị ít nhất cũng cao hơn thuấn di. Chỉ tiếng nhận thức của Cố Phi đối với những kỹ năng này không giống người thường, cho ra kết luận, cũng chỉ khiến Ngự Thiên Thần Minh tức hộc máu.

“Anh không phải pháp sư!” Ngự Thiên Thần Minh căm giận nói.

Mọi người không ai để ý cậu ta, Hữu Ca nói tiếp: “Thật ra giá cả thứ này không sợ nó đắt, chỉ sợ có tiền mà không mua được. Bất quá bây giờ hệ thống nhiệm vụ không có hạn chế, nhất định sẽ có người chơi đạt được phần thưởng này. Hơn nữa quyển trục kỹ năng được phát xuống không để ý chức nghiệp, loại người yếu như Ngự Thiên này chắc rất phổ biến…”

“Anh mới yếu, cả nhà anh mới yếu!” Ngự Thiên Thần Minh gào.

Cố Phi rút thanh kiếm ra, đặt ngang trên bàn, mũi kiếm chỉ hướng Ngự Thiên Thần Minh, nói với Hữu Ca: “Hữu Ca, anh nói tiếp đi.”

Hữu Ca cười cười, tiếp tục nói: “Cho nên cậu bây giờ tranh thủ thời gian đi diễn đàn gửi bài thu mua đi!”

“Tôi hiện tại không có tiền… Thứ này dù không mắc, cũng phải trên ngàn vàng đi?” Cố Phi nói.

Hữu Ca gật đầu.

“Góp chung đi!” Kiếm Quỷ mở miệng nói chuyện rồi, “Chỗ tôi có hơn 200 đồng vàng.”

“Tôi cũng có hơn 200, bất quá tôi phải chừa chút tiền rượu.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Chỗ tôi có hơn 300.” Hữu Ca nói.

“Cmn, đều là người giàu hết cả, tôi chỉ có hơn 50 đồng vàng thôi.” Chiến Vô Thương ủ rũ.

“Ha ha ha ha, đám quỷ nghèo tụi bay, tôi có… ơ, làm sao chỉ hơn 400 rồi!” Ngự Thiên Thần Minh vốn cười như điên, thoáng chốc đổi thành khóc lóc ỉ ôi. Cậu ta giao dịch với Tế Yêu Vũ nên kiếm một khoản lớn, loại người dựa vào việc bán một món trang bị cực phẩm mà giàu lên, chính là nhà giàu mới nổi trong game online. Tiền tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh nữa.

“Chậc chậc, xem ra tất cả mọi người ai cũng rơi vào tình trạng kinh tế đình trệ hết! Đủ nghèo!” Hàn Gia Công Tử nói. Cao thủ trong game online thường đều sẽ không quá nghèo, nhất là cao thủ mang tiếng nổi danh hàng đầu như bọn họ. Tuy rằng mấy trăm đồng vàng đã khá giả hơn khi so với người chơi bình thường rồi, nhưng đối với bản thân họ mà nói, trên thực lực có Cố Phi tạo bóng ma cao lớn như thế kia, phương diện kinh tế lại cũng khốn khó như vầy. Lần này chơi game xác thực khá nghèo túng.

Những người khác nghe Hàn Gia Hàn Công Tử cảm khái xong, đều trừng mắt đe doạ y chang nhau nhìn hắn.

“Bày bố trong cuộc thi PK lần này hoàn thành, thời điểm dong binh đoàn rạng danh khắp thiên hạ sắp đến! Về sau còn sợ không kiếm được tiền ư?” Hàn Gia Công Tử nói.

“Hiện tại không nói chuyện tương lai.” Hữu Ca nói, “Bây giờ tổng cộng chỉ hơn 1100, ước chừng không đủ, dù sao quyển trục vĩnh hằng kỹ năng này là thứ mới có, giá thường cao chứ không thấp, hơn nữa chưa chắc mình cậu thu mua, một khi nó quá ít, gợi lên đấu giá, thì không có năm ba ngàn trong tay thật khó chắc chắn lấy được đâu.”

Cố Phi khổ não, vừa mới trải nghiệm một lần khốn khó khi không có tiền, sao vừa ngoái đầu lại gặp nữa chứ? Đã thế lần này rõ ràng cần càng nhiều, nguyên một kho hàng đồ đồng nát của mình, nếu tất cả bán phá giá thị trường cũng còn chưa đủ.

“Thiên Lý, mau cưa đổ Tế Yêu Vũ đi, tôi cảm thấy…” Ngự Thiên Thần Minh không dám nói tiếp, bởi vì mũi kiếm Cố Phi đã xỉa vào cậu ta một chút.

“Đi bán thân đi! Hiện tại cả thành đều tìm cậu, chắc chắn có thưởng lớn kìa!” Chiến Vô Thương nói.

“Không được bao nhiêu, mới có 20 đồng vàng.” Hữu Ca nói.

Ánh mắt mọi người chiếu về phía hắn.

“Khụ, các người nghĩ đi đâu đấy, tôi chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua thôi…” Hữu Ca nói.

“Cậu đến chỗ tiếp đãi của người nào? Tôi hỏi thấy 30 đồng vàng đây này!” Chiến Vô Thương nói.

“Tôi cũng nghe thấy là được 30 mà!” Ngự Thiên Thần Minh nói.

Cố Phi cạn lời rồi. Lạc Lạc khuyên bảo không sai mà, mình đúng là kết bạn tuỳ tiện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện