Trong một phòng của quán rượu Tiểu Lôi vì chế độ tích điểm độc đáo nhưng vô sỉ của Hàn Gia Công Tử mà náo loạn hết lên cả.
Thẳng thắn mà nói, ba người này nhận điểm trừ cũng không có gì đáng trách. Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương biểu hiện trong trận đấu với dong binh đoàn Tử Tinh xác thực quá lố, mà hành vi trực tiếp không đến của Cố Phi, cũng có thể tính là tội nặng. Với thủ đoạn độc ác trước sau như một của Hàn Gia Công Tử, phạt nặng hơn thưởng dấy là chuyện không thể bình thương hơn được.
Khiến ba người cực kì bất mãn, chủ yếu chính là Hàn Gia Công Tử ghi lại điểm tích luỹ cho mình, mệt cho hắn lúc trước còn bảo công bằng công chính ngoài miệng. Mà càng khiến người người oán giận là hắn đã ghi thế mà còn dám công khai nó, quá lạ lùng luôn.
Đón nhận ánh mắt căm giận bất bình của ba người, Hàn Gia Công Tử hoàn toàn không cảm giác có gì không đúng, còn cầm cuốn sổ về, nhìn nội dung tự ghi cho mình, chỉ vào từng mục từng mục một: “Có gì không đúng à? Tất cả đều là sự thực mà! Chiến thuật, chiến lược, chỉ huy, tài hoa anh tuấn, đội trưởng… Cái nào không đúng? Ừm, được rồi, tôi thừa nhận mục cuối cùng này là tôi thuận tay viết thêm, bỏ nó đi là được.” Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa đem mục “điểm cộng làm tròn” gạch đi, rồi nhìn ba người: “Không còn ý kiến đi!”
“Không biết xấu hổ, -500 điểm!!!” Ngự Thiên Thần Minh điên cuồng hét lên.
Trong phòng lại tiếp tục cãi vã, cuối cùng Cố Phi đề cử, để Kiếm Quỷ phụ trách ghi chép và đổi chế độ tích điểm. Đề nghị này chiếm được Ngự Thiên Thần Minh cùng Chiến Vô Thương tích cực hưởng ứng.
Dong binh đoàn sáu người, ý kiến ba người đã thống nhất, quyền hạn của Hàn Gia Công Tử ở phương diện ghi chép điểm tích luỹ sẽ bị bác bỏ là điều bắt buộc phải làm.
Lại sau một hồi tranh chấp, cuốn sổ này đã được trịnh trọng kỳ lạ giao đến tay Kiếm Quỷ.
“Vậy điểm tích luỹ trong khoảng thời gian cuộc thi PK đã qua có bắt đầu dùng luôn chúng hay không?” Kiếm Quỷ nghiêm túc hỏi ra một vấn đề nghiêm túc.
“Không cần!” Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương lập tức đoạt đáp, cũng có ý kéo Cố Phi lần nữa vào cùng một chiến thuyền. Chỉ tiếc Cố Phi đã tiêu diệt kẻ vô sỉ, liền cảm thấy điều này có cũng chẳng sao cả.
– 200 điểm liền – 200 đi, chúng ta có lý do để tin tưởng, không tham gia trận đấu đợt này, Cố Phi rõ là người đau khổ nhất rồi.
Sau đó lại thảo luận một loạt vấn đề nhỏ không đáng kể. Cố Phi cơ bản lơ đãng ngồi nghe, lực chú ý của hắn lúc này đang đặt vào vấn đề thời gian, hắn không muốn trận đấu công hội kế tiếp cũng đến trễ.
Thẳng thắn mà nói, trận đấu bên công hội kích thích hơn trận dong binh đoàn một chút, bởi vì nhân số trận công hội rất nhiều đó, phóng tầm mắt ra xa, là thấy bản đồ đầy con mồi.
Đang lúc nói chuyện, thời gian trận đấu công hội đã gần kề. Cố Phi rời quán rượu chạy đến truyền tống trận, tiến vào chiến trường, lên tiếng chào hỏi các cô gái như thường lệ rồi tìm một góc ngồi xuống.
Hội Trưởng Thất Nguyệt trông thấy mọi người tới dần đủ rồi, đứng dậy đi lên phía trước, gượng cười nhìn mọi người: “Ngày hôm nay chúng ta lại rút được một tờ thăm to rồi.”
Phân tổ PK cũng không phải chỉ hội trưởng mới có thể xem, người quan tâm đều có thể tự logout lên trang web nhìn xem. Chỉ có điều trong Trọng Sinh Tử Tinh lại thiếu loại người có tâm như vậy, cho nên khi nghe Thất Nguyệt chuẩn bị tuyên bố đối thủ, bầu không khí ngột ngạt nghiêm trọng vô cùng.
Thất Nguyệt hít sâu hai hơi, lấy biểu cảm thiên hô vạn hoán [1] mới bước ra tuyên bố: “Đối thủ hôm nay của chúng ta, là Tung Hoành Tứ Hải.”
[1] Trong câu “Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, do bão tì bà bán già diện” 千呼萬喚始出來, 猶抱琵琶半遮面 (Bài thơ Tì bà hành 琵琶行 của Bạch Cư Dị 白居易): đại ý là “Gọi đến nghìn vạn lần mới bước ra, còn ôm đàn tì bà che nửa mặt.”
Cố Phi cũng không phải loại “người có tâm” sẽ tìm hiểu trước về đối thủ là ai, nhưng sau khi Thất Nguyệt tuyên bố tin tức này ra, hắn cũng phải hít sâu một hơi. Đây đã là tờ thăm mạnh thứ ba mà Trọng Sinh Tử Tinh liên tục ngẫu nhiên rút được rồi.
Đối Tửu Đương Ca, công hội Vân Mục, Tung Hoành Tứ Hải, đây đều là những công hội đứng đầu thành Vân Đoan hết.
Nhất là Đối Tửu Đương Ca và Tung Hoành Tứ Hải. Trước đó chắn chắn sẽ không có ai nghĩ đến có thể trước sau đều gặp cả hai công hội lớn này. Bởi vì không ai nghĩ tới có công hội nào có năng lực chiến thắng bất luận một trong hai công hội này đấy.
Việc Trọng Sinh Tử Tinh trước đó đánh bại Đối Tửu Đương Ca đã tạo nên một làn sóng to gió lớn, nếu như lần này họ còn có thể qua một cửa của Tung Hoành Tứ Hải, tin chắc dù sang vòng sau lập tức bị loại, cũng sẽ trở thành vị vua không ngai trong lòng vô số người.
Đương nhiên, các cô gái từ trước giờ trong trò chơi đều là kiểu chỉ hơi giàu một chút đã thoả mãn không có loại chí hướng nhường ấy.
Mọi người chỉ từ góc độ tử vi học phân tích một chút, cuối cùng cho rằng chòm sao của hội trưởng Thất Nguyệt vào tuần này có vẻ không tốt, cho nên dẫn tới việc công hội cô ấy lãnh đạo cũng trúng thăm xấu.
“Cố lên!” Cô nàng mục sư Bồ Đào mà Ngự Thiên Thần Minh vừa ý kia nói, “Ngay cả Tung Hoành Tứ Hải đều rút được, tử vi tuần này của Thất Nguyệt xem ra đã xấu đến đáy vực luôn rồi. Chỉ cần có thể qua cửa ải này, hai ngày sau bất luận rút ngẫu nhiên được công hội nào, đều có thể coi là tiếp xúc điểm cuối rồi bắn ngược trở lên. Sau đó đến cuối tuần, vận của Thất Nguyệt sẽ là bằng phẳng không gặp khó khăn. Sẽ không còn có vấn đề gì nữa.”
“Đúng đúng đúng!” Không ít cô gái bái phục trình độ thông thái của Bồ Đào, ồn ào vây quanh muốn Bồ Đào tính xem vận của mình trong tuần này, thậm chí tháng này và năm nay luôn.
Ngay cả Tế Yêu Vũ cũng chen chân trong đám người, liên tục hò hét với Bồ Đào: “Bồ Đào, xem cho tui với, tui chòm Bạch Dương, chòm Bạch Dương đó.”
Cuộc họp trước cuộc chiến cứ thế trong nháy mắt nghiêng ngả thành đại hội chiêm tinh, ngay cả Thất Nguyệt cũng không nói tình báo hay chiến thuật
sơ qua gì nữa, chạy qua thảo luận số tử vi cùng đám người.
Cố Phi bất đắc dĩ phải tự mình đi hỏi thăm tin tức. Hắn cũng không quên Ngự Thiên Thần Minh là một phần tử của Tung Hoành Tứ Hải. Ngay lập tức nhắn tin hỏi: “Bên cậu sẽ xuất chiến bao nhiêu người?”
Việc các công hội và dong binh đoàn lớn đều ngã xuống, khiến cho thành Vân Đoan đều biến sắc khi đàm luận về chiến thuật diều giấy.
Trọng Sinh Tử Tinh trong công hội, Công Tử Tinh Anh Đoàn trong dong binh đoàn chính là đều dựa vào chiến thuật con diều đều giết ra hai con ngựa đen, chiếu theo ý tưởng chiến lược Hàn Gia Công Tử thiết kế. Chính là hy vọng loại hình lớn vì thế ấy mà có cố kỵ, sẽ tự giảm bớt số người tham gia cuộc chiến. Lợi ích của việc này nhanh chóng bày ra cả đấy, chỉ là tiện nghi đều bị Trọng Sinh Tử Tinh chiếm, Công Tử Tinh Anh Đoàn đến nay còn chưa thấy được lợi ích thực tế gì hết.
Đối với chuyện ấy Hàn Gia Công Tử cũng không quá để ý, Cố Phi cũng không biết hắn có thâm ý khác hay không.
Hỏi thử bên Ngự Thiên Thần Minh tham chiến bao nhiêu người, chính là muốn xem Tung Hoành Tứ Hải có bị chiến lược của Hàn Gia Công Tử ảnh hưởng hay không thôi.
“Đại khái sẽ có khoảng bảy trăm người.” Ngự Thiên Thần Minh trả lời.
“Không bị mắc lừa sao…” Cố Phi hít vào một hơi. Sau đó lại trưng cầu ý kiến của Hàn Gia Công Tử xem thế nào, Hàn Gia Công Tử thản nhiên nói: “Biện pháp này của tôi vốn chính là thiết kế cho dong binh đoàn, thích hợp chiến đấu quy mô nhỏ có nhân số tham chiến từ 100 trở xuống đấy. Trận chiến giống hội chiến thường mấy trăm người thế kia, đổi thành tôi, cũng không lo lắng diều giấy gió to hay diều giấy gió yếu gì hết.”
“Vì sao?” Cố Phi hỏi.
“Bởi vì nhiều người sức lớn, càng nhiều thì càng mạnh.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Nói thế thì Tung Hoành Tứ Hải đã có người ý thức được chiến thuật con diều không đáng sợ như trong tưởng tượng vậy rồi?” Cố Phi nói.
“Chiến thuật này vốn dĩ chẳng đáng sợ gì, bằng không chúng ta dùng đấu pháp này liền qua cửa chém tướng thẳng một đường rồi, còn cần mong ngóng đối phương tham gia trận đấu ít người như cậu sao?” Hàn Gia Công Tử đáp.
“Tôi mong khi nào, càng nhiều người tôi càng vui.” Cố Phi nói.
“Ồ? Vậy các cậu chuẩn bị sẽ dùng đấu pháp gì đấy?” Hàn Gia Công Tử hỏi.
“Đấu pháp rắm gì.” Cố Phi tức giận, cuộc họp trước trận đấu lần này của Trọng Sinh Tử Tinh, cuối cùng ra được một kết luận: Chòm sao Thiên Yết và Cự Giải là một đôi có tình cảm bền chặt nhất, hợp nhau nhất.
Thẳng đến khi hệ thống tuyên bố 10 giây nữa sẽ vào trận, mấy cô gái mới phản ứng lại, nhao nhao tra xem nhân số đã vào bên kia.
“Wow, 703 người!” Các cô gái kinh hô. Cuộc họp chuẩn bị trước trận đấu để lại thời gian mười giây cuối cùng thổn thức tặng cho Tung Hoành Tứ Hải, chưa đến mức từ đầu đến đuôi đều triệt để không nhìn đến người ta.
Ánh sáng trắng chớp loé, mọi người vào bản đồ. Bởi vì tổng số người tham chiến cực nhiều, bản đồ cuộc đấu này vô cùng tương tự với bản đồ lúc trước quyết đấu cùng Đối Tửu Đương Ca.
“Đánh như thế nào đây?” Đã vào bản đồ rồi, mấy cô gái mới chịu cân nhắc vấn đề này, cũng ở dưới sự dẫn dắt của Thất Nguyệt, ánh mắt hỏi thăm đều dời về hai đại cao thủ của công hội: Cố Phi và Tế Yêu Vũ.
Không tự chủ nảy sinh tính ỷ lại, đây chính là tính trời sinh của nhiều cô gái, các thành viên của Trọng Sinh Tử Tinh cũng không ngoại lệ. Kể cả Tế Yêu Vũ, khi được mấy cô khác hỏi hai người đánh làm sao, cô cũng quay đầu nhìn Cố Phi hỏi: “Đánh làm sao?”
PK theo đội khẳng định chơi không nổi, càng là đội thì càng chết nhanh. Cố Phi suy nghĩ một chút, đơn giản vung tay lên: “Tất cả tản ra đi! Đều tự tìm chỗ trốn, cố gắng không nên giao thủ với đối phương, bảo toàn mạng sống lên hàng đầu.”
Tế Yêu Vũ gật đầu liên tục: “Tản ra, tản ra.”
“Hai người thì sao?” Có vài cô trước khi đi hỏi hai người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Vì đã hợp tác mấy lần, hai người trên mặt chiến đấu có trải nghiệm chỉ quan sát mà thấy được suy nghĩ của đối phương rồi. Tế Yêu Vũ khi nghe Cố Phi để các cô gái khác đều trốn đi, đã biết hắn tính chỉ do hai người bọn họ nghênh địch, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Nói trắng ra vẫn là cái đấu pháp cũ: Kéo dài.
“Đi thôi, tìm chỗ mai phục, anh phóng pháp thuật, tôi yểm hộ.” Tế Yêu Vũ nói.
Cố Phi gật đầu, hai người cùng xuất phát tới hướng có địch gần nhất.
“Lúc nãy Bồ Đào đã giúp tôi coi vận, cô ấy nói năm nay tôi có một người bạn đem lại vận may cho mình.” Tế Yêu Vũ hình như còn chưa hết hứng thảo luận chòm sao, bây giờ còn lôi kéo Cố Phi trao đổi thêm nữa.
“Bạn may mắn?” Kiến thức về chòm sao của Cố Phi còn không bằng về game online. Chỉ có thể kể tên toàn bộ mười hai chòm sao, và biết mình thuộc chòm sao nào, không hơn.
“Ừ, giúp tôi lưu ý, xem ai là người mang lại vận may cho tôi.” Tế yêu Vũ nói.
“Ừm…” Cố Phi thuận miệng đáp lại một tiếng, hắn làm gì rảnh rỗi đến mức như thế.
Nhưng một tiếng thờ ơ này bị Tế Yêu Vũ bắt được, dẫn tới sự bất mãn sâu sắc, bấy giờ cứ thế đánh nhịp: “Quên đi, chính là anh rồi, cứ quyết định như vậy.”
“Tôi đem đến vận may cho cô?” Cố Phi cười nhạt.
“Cần quan sát đã.” Tế Yêu Vũ nói.