Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 4 - Chương 192: Trọng Trang Chiến Sĩ


trước sau

“Thiên Lý trước kia hình như cũng không thể giết Ngân Nguyệt trong nháy mắt đi?” Cả đám đều bắt đầu nhớ lại. Nguyên trận náo loạn ở thành Nguyệt Dạ là chuyện từng trải nhiệt huyết nhất, hào hùng nhất của bọn họ từ khi chơi Thế giới Song Song tới nay, khắc sâu ấn tượng gần hết chi tiết.

Cố Phi gật đầu: “Là không thể giết chết hắn ta.”

“Vậy bây giờ làm sao?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi.

Cố Phi nhìn cậu ta một hồi: “Vậy thì chém thêm kiếm thứ hai.”

Ngự Thiên Thần Minh: “…”

“Doong doong doong”, hệ thống đã bắt đầu đếm ngược mười giây cuối cùng. Sau mười tiếng đếm, trận đấu PK giữa dong binh đoàn vòng thứ sáu chính thức bắt đầu. Ánh sáng trắng lập loè, mấy người được đưa vào bản đồ. Bên Ngân Nguyệt cũng không nhiều người, hai bên tổng cộng có 16 người tham chiến, bản đồ nhỏ dễ thương.

“Trước hết tìm chỗ cao để quan sát đã.” Hàn Gia Công Tử vẫn dùng mạch suy nghĩ quen thuộc.

Cả đám leo lên ngọn núi nhỏ cách vị trí xuất hiện không xa, ngó ra xa, phát hiện ở trên một đỉnh núi nhỏ đối diện bản đồ gần đấy, loáng thoáng cũng có người đang hoạt động.

“Bên kia có bao nhiêu người?” Hàn Gia Công Tử cầm bình rượu chỉ về đỉnh núi đối diện hỏi Ngự Thiên Thần Minh.

Ngự Thiên Thần Minh đưa tay ngang trán, điệu bộ giống Tôn Ngộ Không rồi nói: “10 người, không thiếu một ai.” Nói xong lại thét to về phía Kiếm Quỷ: “Cộng điểm nhá!”

Cố Phi cảm thấy là lạ, mấy điểm nho nhỏ di động trên đỉnh núi kia hắn cũng chỉ thấy loáng thoáng, mà thị lực của hắn từ nhỏ liền bảo dưỡng tốt, chẳng lẽ mắt của Ngự Thiên Thần Minh còn tốt hơn mắt hắn? (Akiko: gato nhẹ, kẻ cận 4 độ bỏ kính ra là không thấy mặt người đây này T~T)

Hỏi xong sau mới biết, Ngự Thiên Thần Minh là có kỹ năng bị động. Cậu ta đã chuyển chức nhánh Thần Xạ Thủ của cung tiễn thủ, kỹ năng bị động cấp 40 “Đôi Mắt Ưng”. Được hệ thống hỗ trợ, giúp tăng thị lực lên một bậc so với người khác.

Kỹ năng này được những người chơi mắc tật cận thị hoan nghênh nhiệt liệt. Từ xưa đến nay họ luôn tự ti vì thị lực của mình, từ khi có “Đôi Mắt Ưng”, không chỉ không cận thị nữa, còn có công năng của ống nhòm. Ai có cũng thắt lưng duỗi thẳng tắp, con mắt mở to hết mức.

“Ngự Thiên, nhìn chằm chằm bọn họ, trước mắt cứ quan sát xem bọn họ định làm gì.” Hàn Gia Công Tử nói.

Ngự Thiên Thần Minh đáp một tiếng, hết sức tự hào nhìn xa qua.

Mãi cho đến khi Ngự Thiên Thần Minh mắt đón gió đến mức nước mắt rơi đầy mặt, vỏ chai rượu của Hàn Gia Công Tử đầy đất, Cố Phi chơi kiếm pháp đến bộ thứ năm, Chiến Vô Thương hai mắt nhìn thẳng nhắn tin bắt đầu quấy rầy cô gái thứ tám trong danh sách bạn của mình. Mà Kiếm Quỷ và Hữu Ca thì ôm cuốn sổ ghi điểm tích luỹ chỉ trỏ, từ nói chính sự phát triển đến chuyên gia tra tận gốc. Thế nhưng mấy chấm nhỏ trên đỉnh núi đối diện một chút biến hoá cũng không có.

Hàn Gia Công Tử sờ sờ túi, phát hiện không còn rượu, lập tức đứng dậy, mắng câu: “Khốn nạn thật!”

Cả đám cùng nhìn về phía hắn.

“Đám người này lẽ nào chính là dùng loại phương pháp này khiến người khác đi qua liều mạng cùng họ?” Hàn Gia Công Tử suy nghĩ.

Mọi người nghĩ thử thấy quả thật là thế. Hai bên thi đấu, một phương cứ không có động tĩnh gì như vậy, bên kia có thể không chủ động đi tới liều mạng được sao?

“Nếu như song phương đều kéo dài nhau như thế, vậy thì làm sao xử thắng thua để kết thúc?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi Hữu Ca.

“Kéo dài thời gian trận đấu, lại không phân thắng bại nữa, thì kéo đến khi phân ra mới thôi.” Hữu Ca trả lời.

“Người bình thường đánh xong trận dong binh đoàn còn phải đi tham gia hội chiến, tên này, xem ra chính là nhìn trúng điểm ấy, ăn hiếp vụ người ta không muốn cứ kéo dài với hắn ở chỗ này, nên người khác chủ động rat ay với hắn. Sau đó đương nhiên cũng chỉ có thể đánh trực diện rồi.” Hàn Gia Công Tử phân tích.

“Cậu có phải lại suy nghĩ nhiều không?” Kiếm Quỷ không ngẩng đầu.

“Suy nghĩ nhiều.” Ngự Thiên Thần Minh gật đầu, “Bọn họ động đậy rồi.”

“Ồ?” Mọi người kết thúc chuyện trong tay mình, nhao nhao đứng dậy nhìn về đỉnh núi phía bên kia.

Sau một lúc lâu nhưng cũng không thấy động tĩnh gì nhiều lắm, mọi người cùng nhau nhìn Ngự Thiên Thần Minh. Ngự Thiên Thần Minh thở dài một tiếng: “Xem ra bọn họ cũng giống chúng ta, ngồi lâu không có chuyện làm, đứng lên hoạt động đỡ mỏi.”

Mọi người: “…”

“Lên đi!” Đột nhiên có lời cắt ngang làm các cao thủ đều mất đi hứng thú tiếp tục làm chuyện buồn chán vừa rồi, có lòng đi tới quyết chiến thắng thua với đám người Ngân Nguyệt một phen.

“Lên!” Hàn Gia Công Tử đưa tay chỉ.

“Hả?” Mấy người khác đều cho rằng hắn sẽ rất bình tĩnh phân tích rồi lại phân tích nữa đấy.

“Rượu của tôi đã hết.” Hàn Gia Công Tử giải thích: “Mau mau kết thúc rồi đi mua rượu.”

“Thực sự là Tửu Quỷ mà!” Cả đám cảm khái, cùng nhau xuống núi, đi về hướng đối diện bản đồ, dọc đường đi Ngự Thiên Thần Minh tiếp tục giám sát đối phương nhưng không phát hiện có gì bất thường.

“Dừng!” Đi được nửa đường, Hàn Gia Công Tử phất tay kêu ngừng.

“Làm sao?” Mấy người hỏi.

“Thiên Lý, Ngự Thiên, Kiếm Quỷ, ba người đi trước. Tôi, Chiến Vô Thương và Hữu Ca sẽ hỗ trợ ở phía sau.” Hàn Gia Công Tử trả lời.

“Có ý gì?” Cả đám vẫn chưa biết được ý đồ của Hàn Gia Công Tử lại muốn chơi trò gì, nhất là Ngự Thiên Thần Minh, rất sợ lại bị hắn phái ra đi chịu chết.

“Sau khi Ngân Nguyệt dùng kỹ năng kia, tốc độ di chuyển sẽ tăng lên trên diện rộng. Nếu tình thế không ổn, tốc độ của ba người bọn tôi khó mà thoát đi.” Hàn Gia Công Tử nói.

Vì vậy sáu người hành sự theo lời, ba người bên Hàn Gia Công Từ lại tìm một điểm gần đó ngồi nhìn nữa rồi. Còn ba người Cố Phi, Ngự Thiên Thần Minh và Kiếm Quỷ tiếp tục tới gần.

Đến tới chân núi, mấy người trên đỉnh còn không có động tĩnh, Ngự Thiên Thần Minh không nhịn được mà khen: “Kỹ năng này này thật thoải mái nha! Hiện tại ngay cả con mắt cái mũi của họ tôi đều thấy rõ. Hai người thấy không?” Ngự Thiên Thần Minh tự hào nói với hai người còn lại.

“Thả một mũi tên xem.” Lúc này đã đến gần phạm vi tầm bắn của cung tiễn thủ, đối phương lại không có bất cứ động tĩnh, Ngự Thiên Thần Minh giương cung cài tên, chuẩn bị ra tay.

Đối phương thình lình có dị động, mười người đột nhiên đứng chúm chụm cùng một chỗ, mà phía trước ba chiến sĩ lại sờ túi tiền, mỗi người lấy ra một mặt khiên cực lớn dựng trước người, rồi
khuỵu gối xuống, mười người hoàn toàn biến mất sau mặt khiên ấy.

“Trọng Trang Chiến Sĩ…” Kiếm Quỷ nói.

Trọng Trang Chiến Sĩ (trọng trang ở đây có nghĩa là đại khái là trang bị nặng, chủ phòng) là một nhánh khác của chiến sĩ khi đạt đến cấp 40, đi con đường cao phòng ngự lại máu dày. Kỹ năng bị động mới ở cấp 40 là “Tinh thông phòng ngự”. Kỹ năng này ngoại việc tăng mạnh về máu và phòng ngự ra, nó còn có một tác dụng quan trọng khác chính là có thêm thông thạo tấm khiên.

Tấm khiên trong Thế giới Song Song cũng tính là một loại vũ khí, nhưng nó có lực công kích cực thấp, có khi là lực phòng ngự mạnh nhất. Chức nghiệp bình thường muốn sử dụng tấm khiên, cũng không thể đạt được hệ số của khiên hoàn toàn, chỉ có Trọng Trang Chiến Sĩ sau cấp 40, có kỹ năng bị động Tinh Thông Phòng Ngự hỗ trợ, mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của tấm khiên.

Mũi tên của Ngự Thiên Thần Minh lúc này đã phóng ra không giảm thanh thế vốn có, xé gió bay nhanh tới. Một mũi tên ghim ngay trên tấm khiên, cư nhiên tạo ra một tiếng vang “ầm” thật lớn.

Tấm khiên không chút sứt mẻ, mũi tên nho nhỏ lại bị rơi trên đất.

Hàn Gia Công Tử đứng ở phía xa thấy màn này, khẽ cười một cái: “Thì ra là vậy, lúc trước tôi có thắc mắc không biết bọn họ sẽ dùng cách gì để phòng ngừa việc bị cung tiễn thủ ở xa bắn chết, hóa ra là dựa vào Trọng Trang Chiến Sĩ để cho cung tiễn thủ không có cách nào tấn công họ từ xa. Nói như vậy, chỉ có thể để pháp sư tiến lên.”

Hàn Gia Công Tử bên này lẩm bẩm, đám Cố Phi bên kia lại vẫn chưa chịu bỏ cuộc thử. Ngự Thiên Thần Minh bước nhanh chạy vòng sang chỗ khác, muốn từ bênh cạnh thử xem có cơ hội đánh lén hay không. Kết quả người ta đã sớm nhìn ở trong mắt, vừa thấy Ngự Thiên Thần Minh chạy đi, lập tức thay đổi hướng của tấm khiên.

Ngự Thiên Thần Minh dù có tăng tốc cỡ nào cũng không thể nhanh hơn tốc độ xoay người của người ta được, chạy tới chạy lui, trước mắt vẫn cứ là ba mặt khiên lớn, ngay cả cọng tóc đều không nhìn thấy một sợi.

“Lãng phí thời gian.” Hàn Gia Công Tử thấy cử động của Ngự Thiên Thần Minh, cười nhạt.

Ngự Thiên Thần Minh làm nửa ngày bõ công, đã trở nên ủ rũ cúi đầu, trở lại bên người Cố Phi vỗ vai hắn: “Xem anh đấy.”

“Vậy là xong rồi à, không phải các cậu biết bắn tên đường parabol sao?” Cố Phi tin tưởng khoa tay múa chân, ngày hôm qua nhóm cung tiễn thủ của Tung Hoành Tứ Hải dùng chiêu này bắn điên cuồng hắn và Tế Yêu Vũ trong rãnh mà, hắn tin Ngự Thiên Thần Minh cũng chẳng bắn ít trong mớ đó.

‘Cái đó… Chỉ có thể dùng đòn công kích bình thường, đòn công kích bình thường có thể tạo bao nhiêu thương tổn cho chiến sỉ chứ? Huống hồ bây giờ chỉ có mình tôi là cung tiễn thủ.” Ngự Thiên Thần Minh giải thích.

“Vậy xem tôi đi!” Cố Phi rút kiếm rồi.

Ba người lại bước nhanh về trước, chớp mắt đã đến phạm vi pháp sư công kích.

“Thiên Hàng Hỏa Luân! Hàng!” Cố Phi giương kiếm.

Chiến sĩ của đối phương phảng phất như nghe hiệu lệnh từ Cố Phi vậy, lập tức đưa khiên lên qua đỉnh đầu.

Ba người đều giật mình.

“Làm cái gì vậy? Khiên chỉ có thể đỡ được sát thương vật lý, không chống được pháp thuật công kích mà!” Kiếm Quỷ không hiểu nói.

Khi mọi người dưới chân núi còn đang thảo luận, vòng lửa trên trời dấy lên, giáng xuống. Ba người tận mắt thấy rõ, khi rơi xuống trên tấm khiên, nháy mắt ấy ngoài tấm khiên lóe lên một vầng ánh sáng nhạt, lửa chạm tới đó cư nhiên tắt ngúm, Mà mười người đứng dưới tấm khiên đứng sừng sừng không ngã. Bất quá sắc mặt đều có chút hoảng sợ, hiển nhiên thương tổn pháp thuật mạnh mẽ của Cố Phi vẫn tổn thương đến bọn họ.

“Không chết? Khiên còn có phòng ngự pháp thuật?” Xa xa Hàn Gia Công Tử kinh ngạc.

“Tình báo trọng yếu đây, tôi đi giám định cái.” Hữu Ca tò mò muốn qua.

“Để Kiếm Quỷ giám định là được.” Hàn Gia Công Tử vội kéo hắn lại.

“Có phòng ngự vật lý, còn có phòng ngự pháp thuật, loại trang bị cực phẩm này hiếm thấy cực kì đấy. Hiện tại có loại khiên này, thế thì thật đáng sợ. Cái khiên kia là trang bị phòng ngự biến thái nhất rồi.” Hưu Ca lấy tri thức phong phú tiến hành phân tích.

“Thảo nào bọn họ chỉ cử ra mười người tham chiến!” Hàn Gia Công Tử bừng tỉnh nhận ra vấn đề, “Tôi cứ cảm thấy loại đấu pháp của bọn họ, tới bốn mươi người ngồi xổm đỉnh núi không phải tốt hơn sao? Thì ra họ có chiêu ngon hơn. Tấm khiên này có lẽ chỉ có ba cái mà thôi, bảo vệ mười người đã là hết đát. Cung tiễn thủ, pháp sư tấn công từ xa đều không có cách nào đối phó họ, thế thì, chỉ có thể cận chiến thôi ư?”

“Để Ngự Thiên cùng Thiên Lý cùng công kích một lúc, họ chỉ có thể chặn được một bên?” Hữu Ca vừa nói, bên kia Cố Phi và Ngự Thiên Thần Minh đã làm như vậy.

Một người tung phép, một người bắn tên.

Kết quả, Ngự Thiên Thần Minh lệ rơi đầy mặt. Bởi vì đối phương không thèm để ý đến mũi tên của hắn bắn ra, toàn lực phòng thủ pháp thuật của Cố Phi.

Lòng tự tôn cao thủ của Ngự Thiên Thần Minh lại một lần nữa bị giẫm đạp rồi.

“Mình so với người, tức chết mình.” Kiếm Quỷ lên tiếng an ủi. (Akiko: Hey, Kiếm ca, anh có chắc đây là an ủi không?)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện