Thật ra cách của Cố Phi vẫn là tìm người. Thông qua người này sau đó tìm người kia, đây là cách tìm người đơn giản nhất lại có hiệu quả nhất. Tất nhiên người Cố Phi muốn tìm không phải là Tàn Mộng Tử. Với quan hệ của hắn và Tàn Mộng Tử, hắn tin tưởng tuyệt đối nếu hắn muốn đi về phía đông thì Tàn Mộng Tử sẽ chỉ hắn đi về phía tây. Hắn nói hắn muốn tìm ai ai ai đó, Tàn Mộng Tử sẽ nói cho hắn cả nhà của ai ai ai đó đã biến mất ở kỷ băng hà rồi.
Người Cố Phi muốn tìm, là Tịch Tiểu Thiên.
Tịch Tiểu Thiên từng nói cô từng lăn lộn làm ăn buôn bán mờ ám trong tập đoàn này, Cố Phi vẫn chưa từng dùng đến tài nguyên nhân lực này ở cô. Suy nghĩ lại, người mình quen biết ở trong game cũng không ít, chủ yếu là đến từ khắp nơi. Nghĩ tới vẻ mặt phức tạp của Kiếm Quỷ khi nhìn thấy đám thô tục Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh, Cố Phi lại lần nữa im lặng hồi lâu.
Hắn lúc nhỏ đã không có nhiều bạn bè, từ nhỏ chủ yếu đều đặt tinh lực trên việc tập võ, chưa từng đến trường học chính quy, cuộc sống cứ trôi qua như vậy, hắn gần như không có cơ hội nào để tiếp xúc với người khác. Đợi đến khi lớn chút nữa thì hắn mới bắt đầu tiếp xúc với một vài người trong giới võ thuật, nhưng giới võ thuật vốn đã nhỏ bé, ngay cả thế gia tập võ như Cố gia đây cũng không có ai muốn luyện võ, huống chi là người khác? Vòng quan hệ này đã cực kỳ nhỏ bé, gặp được một người đã khó, gặp được một người bạn cùng lứa tuổi chơi thân được, khó càng khó hơn. Cho dù gặp được cũng đều là mỗi người một nơi, trời nam đất bắc, tìm thời gian đối mặt so tài bắt tay xong liền đường ai nấy đi.
Có thể nói, Cố Phi chính là làm bạn với võ thuật, cô độc đi qua hai mươi lăm năm. Cho dù đến giờ làm giáo viên ở trường học, hắn cùng với giáo viên khác cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, đối với Cố Phi mà nói không có ai có tiếng nói chung chân chính với hắn. Bây giờ vào trong trò chơi, mọi người lại cùng có thêm một vấn đề thống nhất: Trò chơi.
Trừ cái này ra thì rõ ràng lão đại mấy công hội lớn coi tranh đoạt thiên hạ làm thành tiếng nói chung với Cố Phi, sôi nổi muốn lôi kéo hắn nhập hội.
Còn có đám người Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh xem gái làm thành tiếng nói chung, nên coi Cố Phi như thần tượng, hy vọng có thể học hỏi kinh nghiệm từ hắn.
Còn có đám cao thủ Công Tử tinh anh đoàn mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất trong thế giới này, lôi kéo hắn cùng nhau lấy tư thái ngạo mạn khinh thường chúng sinh.
Còn có đám con gái Trọng Sinh Tử Tinh lấy việc tám nhiều chuyện, tham gia náo nhiệt làm thú vui, Cố Phi từng là người trong nội dung chính trong các cuộc tám chuyện của các cô.
Những người này, đều là đánh bậy đánh bạ trộn chung với nhau.
Ngoài những người này ra, còn có Người Nhu Nhược Cứu Tinh có thể nói chuyện về võ thuật với Cố Phi, dù trình độ của cậu ta còn thấp chỉ có thể Cố Phi nói cậu ta nghe, hai người như thầy trò vậy, không có giao lưu theo kiểu thảo luận.
Còn có Tịch Tiểu Thiên nữa, cô gái này giống mình đều có sở trường nhưng trong thực tế lại không cách nào bày ra sở trường của mình được. Tuy rằng sở trường của cô là lừa gạt, mình là võ thuật…
Nhưng hai từ này, tại sao lại có cơ hội đi chung đâu? Cố Phi thất thần.
Khi hẹn thời gian gặp mặt với Tịch Tiểu Thiên, Cố Phi thuận tiện lướt qua mục bạn bè, đám học sinh bắt đầu lục tục login, sau khi một cái tên cuối cùng lóe sáng, bạn học A Phát làm đại biểu của đám học sinh lập tức bắt đầu tiến hành triệu hoán Cố Phi. Giọng của mấy đứa khác cũng hỗn tạp truyền tới. Dẫn đi làm nhiệm vụ dẫn đi luyện cấp dẫn đi tất cả thứ gì có thể dẫn. Cho tiền cho trang bị cho quyển trục cho tất cả đồ vật có thể cho. Cố Phi nhìn ra được đám học sinh này có lẽ bình thường bị giáo viên đè ép rất ác nên lần này bắt được một cơ hội thì sẽ liều mạng mà quẩy. Hôm qua tụ tập bọn nó chung một chỗ, vừa xếp hàng vừa hô khẩu lệnh vừa bước đều, chuyện khó xử như vậy cũng không thể khiến tụi nó lùi bước…
“Đã làm xong bài tập chưa?” Cố Phi không mặn không nhạt đáp một câu.
“Thầy ơi hôm này là cuối tuần!” Đám học sinh nhe nanh múa vuốt. Không biết tụi nó có phải đã âm thầm kế hoạch gì hay không, có lẽ bọn nó muốn dùng mấy ngày cuối tuần để hung hăng vơ vét tài sản của Cố Phi một chút.
Cố Phi ngược lại rất thản nhiên, hắn cũng không xem trọng những thứ trong trò chơi lắm. Đều là học sinh của mình mà, có thứ tốt cho tụi nó chiếm cũng không sao. Nhưng hiện giờ trang bị hôm qua đều đã cho rồi, tiền mình cũng không có, dẫn đi luyện cấp? Bọn họ tổng cộng hơn 20 người, lại không có nơi nào để hơn 20 người cùng luyện cấp, còn dẫn đi làm nhiệm vụ… Trước giờ chưa từng thấy ai dẫn đi làm nhiệm vụ, thứ này chủ yếu chính là chạy, gặp được chiến đấu đánh không lại còn có thể gọi tới giúp đỡ, chứ chạy thì có gì mà giúp?
À, kẻ siêu cấp mù đường như Ngự Thiên Thần Minh mới cần dẫn một chút.
Còn mấy người khác nói muốn dẫn đi làm nhiệm vụ thì nhất định đều giống như đám Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh mượn cớ tán gái, dẫn các cô gái đi khắp bản đồ thế giới. Nhưng đám học sinh lại cực kỳ lanh trí, hơn 20 mươi đứa cùng tổ đội luyện cấp đúng là không thực tế, vì vậy liền chia bình quân làm hai đội, có thể để Cố Phi thay phiên dẫn. Còn Cố Phi dẫn tụi nó luyện cấp sẽ hy sinh bao nhiêu kinh nghiệm thì tụi nó mặc kệ, tụi nó chính là trắng trợn tới bắt bí thầy giáo. Không để đối phương ăn chút thua thiệt thì tính là bắt chẹt gì chứ! Nghĩ chắc thầy giáo hẳn không đến nổi vì chuyện này mà bắt tụi nó chạy 10 vòng đâu nhỉ!
Cố Phi đúng là không thèm để ý, chỉ là lúc này có việc, dặn dò đám học sinh một tiếng chốc nữa sẽ qua xong đi làm việc của hắn trước.
Bên cạnh đài phun nước ở trung tâm thành Vân Đoan, Cố Phi thấy được Tịch Tiểu Thiên.
Cô gái này vĩnh viễn đều ăn mặc kỳ quái. Cố Phi biết cô là một cung tiễn thủ, nhưng lúc này lại mặc một cái trường bào pháp
sư kéo lê
đến tận đất, bên trong trường bào hình như là một cái áo choàng của đạo tặc, nếu không thì không thể giải thích được cái mũ trên đầu là thế nào, chỉ có áo choàng của đạo tặc mới như vậy, kiểu dáng mũ liền với áo choàng.
Cố Phi vừa vẫy tay với cô vừa đi về phía cô.
“Hiếm thấy nha, cư nhiên chủ động tìm tôi, có chuyện gì?” Tịch Tiểu Thiên lại đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện lần trước thế nào?” Lúc này Tịch Tiểu Thiên bị chém mới chỉ qua có vài ngày, từ đó đến giờ Cố Phi vẫn chưa từng thăm hỏi. Lần đó là một hiểu lầm, Cố Phi không ra tay giúp đỡ, sau chuyện này nghĩ lại có chút áy náy.
“Không sao cả! Loại chuyện này thường xuyên mà! Vừa nãy còn bị người khác đâm một đao kìa!” Tịch Tiểu Thiên vừa nói vừa mò trong túi lấy ra một cái bánh mì, chậm rãi gặm, đoán chừng là đang bổ sung máu bị mất sau một đao kia.
Liên quan tới chuyện tranh chấp về sự nghiệp của Tịch Tiểu Thiên thì Cố Phi không muốn xen vào, liền trực tiếp đổi chủ đề: “Cô vẫn còn đang lăn lộn ở chỗ kia chứ? Chính là đám cướp trang bị người ta.”
“Ồ, bọn họ à! Về sau việc làm ăn của bọn họ không tốt, ít tiếp xúc rồi. Có điều vẫn còn có chút qua lại, nghe nói hôm qua anh chơi tiểu Tàn rất thảm nha!” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Là hắn tự tìm.” Cố Phi lạnh nhạt nói.
“Bây giờ tìm tôi làm gì? Muốn hỏi thăm tin tức để tiếp tục đuổi giết à?” Tịch Tiểu Thiên lạnh lùng nói, “Tôi sẽ không nói đâu, cũng chỉ là lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, cần gì phải đuổi tận giết tuyện thế chứ?”
“Lăn lộn kiếm miếng cơm ăn?” Cố Phi không hiểu.
“Đó là công việc của bọn họ, bọn họ là studio mà, bạo trang bị của người ta, ông chủ phát lương, chính là đơn giản như vậy.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Ồ, vậy ăn được chén cơm này cũng không quá dễ dàng mà.” Cố Phi nói.
“Nhất là gặp phải anh.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Là quá xui xẻo, cho nên vẫn là tìm một công việc khác thôi!” Cố Phi hờ hững nói.
“Xem ra anh tìm tôi còn có việc khác nhỉ!” Tịch Tiểu Thiên cũng là người thông minh, từ trong câu chữ phát hiện Cố Phi cũng không có ý đồ muốn thay mặt chính nghĩa đuổi giết đám người này.
“Là thế này, hôm qua lúc Tàn Mộng Tử chết đã rớt trang bị này, rất cực phẩm, không biết hắn từ nơi nào cướp được.” Cố Phi nói.
“Ồ, anh muốn hỏi thăm người mất đồ, rồi trả đồ lại cho người ta?”
Cố Phi gật đầu.
“Ngài thật đúng là quá cao thượng rồi, chuyến này tới đây tôi cảm thấy mình giống như là một vi sinh vật.” Trong lời nói của Tịch Tiểu Thiên mang theo chế giễu, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm, khiến Cố Phi cũng không đoán được đây rốt cuộc có ý gì.
“Đồ đâu, là cái gì?” Tịch Tiểu Thiên hỏi.
Trường Tru Đoản Thán là hai thanh chủy thủ, Cố Phi tiện tay móc một thanh đưa qua.
Tịch Tiểu Thiên nhận lấy nhìn qua nói: “Chủy thủy bây giờ ở trong tay tôi, không sợ tôi chạy à?”
“Không sợ…” Một tay khác của Cố Phi cầm kiếm.
“Giết tôi cũng vô ích, đồ vẫn ở trên người tôi.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Vậy cô chạy đi!” Cố Phi nói.
Tịch Tiểu Thiên lại không nhúc nhích, trả chủy thủy lại: “Tôi chưa từng thấy trang bị này.”
“Hả?” Cố Phi nghi ngờ. Có điều hắn cũng biết chuyện này Tịch Tiểu Thiên không cần thiết phải giấu giếm làm gì.
“Nếu như tôi đoán không lầm, lai lịch của cái trang bị này sợ là chỉ có một mình tiểu Tàn mới nói rõ được.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Có ý gì?” Cố Phi hỏi.
“Tôi tự tin mình biết rõ trang bị mà họ kiếm được, nhưng tôi chưa từng thấy bộ trang bị màu Lục này, nhất định có người cố ý âm thầm cất giữ, nếu anh nói đây là Tàn Mộng Tử làm rơi, vậy tất nhiên chính là hắn giấu.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Nói như vậy thì chỉ có hắn mới biết là ai đánh rơi?”
“Ừ, ngoài ra thứ này rất có thể cũng không phải ai đánh rơi. Bọn họ chuyên môn đi đánh cướp theo đoàn thể. Khẳng định sau khi ngắm trúng người nào có đồ cực phẩm gì đáng giá có mục tiêu rồi mới đi cướp đồ. Trong loại tình huống này, làm gì có loại trang bị nào bị giấu mà không ai biết chứ.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Có lẽ lúc bắt đầu bọn họ cũng không biết, nhưng lúc người đó chết bất ngờ rớt ra?” Cố Phi nói.
“Loại trang bị cực phẩm này, có thể dùng thì sao lại không dùng? Không thể dùng thì đem bán đấu giá, hoặc là cất trong kho cho an toàn, để bên trong túi làm gì?” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Hình như rất có đạo lý, vậy ý của cô là?”
“Có thể là bọn họ đánh boss, hoặc là trong quá trình làm nhiệm vụ ngẫu nhiên rơi ra, tiểu Tàn nổi tư tâm muốn âm thầm cất giấu. Mục đích là gì thì không cần tôi giải thích đi!”
“Hiểu rồi.” Cố Phi gật đầu.
“Cho nên muốn nói chủ nhân của thứ này thì chỉ có thể là tiểu Tàn, anh tự xem mà làm đi!” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Vậy bây giờ chủ nhân của nó là tôi, chậc chậc.” Cố Phi nhìn chủy thủy trong tay.
“Anh hời rồi… vậy tôi đi đây, ngày mai gặp.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Ngày mai?” Cố Phi nghi ngờ.
“Ngày mai không phải là trận chung kết trận đấu dong binh đoàn sao?”
“Hả? Cô ở trong dong binh đoàn Hắc Thủ?” Cố Phi hết sức kinh ngạc.
“Hừ, anh nên coi chừng, tôi rất hèn hạ đó.” Tịch Tiểu Thiên giơ tay lên, làm ra một động tác bắn chết với Cố Phi, xoay người nghênh ngang rời đi.
“Hèn hạ sao…” Cố Phi im lặng.