Lúc nãy Hắc Sắc Thực Chỉ ở lưng chừng chân núi đã bị đứng hình một lần, chờ đến khi hắn lên đỉnh thì lại bị đứng hình một lần nữa.
Khu vực đỉnh núi không lớn lắm, Cố Phi và bốn đoàn viên của hắn đang chơi trò người đuổi ta truy, nhìn qua rất là vui vẻ. Bầu không khí hài hòa đến mức làm Hắc Sắc Thực Chỉ nghi ngờ mình đã xuyên việt rồi.
Khi bốn người Nguyệt Hạ Độc Bạch còn đang hú hét “Bên kia bên kia”, “Chặn đầu hắn”, thì Cố Phi đã phát hiện ra có người lên núi, vẻ mặt anh chàng mừng ra mặt không phải giả, Cố Phi không hề chần chừ mà nhào về phía Hắc Sắc Thực Chỉ.
“Quyết đấu đi!” Cố Phi hô, dù sao thì cái trò diều hâu bắt gà này hắn chịu đủ rồi.
Hắc Sắc Thực Chỉ còn chưa kịp phản ứng thì Cố Phi đã lao đến chém ra một đao, ánh lửa bập bùng đập vào mặt làm Hắc Sắc Thực Chỉ giật mình, hắn nghĩ mình sẽ bị Song Viêm Thiểm chém chết.
Nhưng khi nhìn vào thanh máu giảm xuống bao nhiêu hắn mới an tâm một chút, công kích bổ sung làm sao mà cùng một đẳng cấp với Song Viêm Thiểm được.
Cuối cùng, Nguyệt Hạ Độc Bạch mới nhìn thấy Hắc Sắc Thực Chỉ. Tuy nhiên lúc này Cố Phi lại nghiêm túc đứng bên cạnh Hắc Sắc Thực Chỉ, nhìn bốn người bọn họ rồi nói: “Đừng quậy, đánh nghiêm túc!”
Hắc Sắc Thực Chỉ làm gương cho cấp dưới, rút kiếm bổ về phía Cố Phi, đồng thời hắn cũng bắt chuyện với hai gã đoàn viên cùng lên núi: “Mau giải quyết tên đó.”
Hai người này, một người là cung tiễn thủ, một người là đạo tặc; Cả hai nghe Hắc Sắc Thực Chỉ nói, một người lập tức lui lại kéo dài khoảng cách, người còn lại thì đi vòng ra đằng sau Cố Phi muốn phối hợp để giáp công.
Có ba mục sư thêm một tên Thánh Kỵ Sĩ ở đây, Cố Phi đánh đấm kiểu gì cũng vô dụng. Nhưng cũng may đối phương không dùng biện pháp vô lại để dây dưa nên hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn tính toán, Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh chắc cũng sắp đến, vì vậy tinh thần Cố Phi phấn chấn hẳn, hắn nỗ lực đối phó đối thủ.
Vốn dĩ, Hắc Sắc Thực Chỉ nghĩ rằng giải quyết một tên pháp sư không còn pháp lực sẽ đơn giản vô cùng, ngay cả kỹ năng mạnh nhất là Toàn Phong Trảm cũng không thèm dùng. Nhưng cuối cùng khi bắt tay vào làm thì hắn mới nhận ra thân thủ của Cố Phi còn kỳ quái hơn lời đồn rất nhiều.
Tự bản thân mình cố gắng thế nào cũng không thể chém vào người hắn, còn đối phương thì sao? Chặt rồi lại chém không biết bao nhiêu nhát lên người mình!
Mà thanh niên đạo tặc làm phó công lại càng xấu hổ, Cố Phi cũng đâu chỉ quan tâm đến một mình Hắc Sắc Thực Chỉ. Khi nãy, thanh niên đạo tặc kia muốn vòng ra phía sau chờ Cố Phi sơ sảy mà cứa một đao. Ai ngờ Cố Phi phản ứng quá nhanh, thế là thanh niên này lại chuyển ngược hướng để đi chặn. Thế là Cố Phi cũng đảo chiều, đạo tặc này đã lên núi được một lúc rồi mà vẫn chưa đánh được một đòn, hắn với Hắc Sắc Thực Chỉ cứ xoay qua xoay lại. Xoay nhiều đến nỗi hắn và Hắc Sắc Thực Chỉ đau đầu chóng mặt muốn ói.
Còn anh bạn cung tiễn thủ, tuy sử dụng Truy Tung Tiễn nhưng hắn không ngắm được vào Cố Phi luôn di chuyển, cuối cùng hắn mỏi tay buông dây, mũi tên lập tức lao đến trên người Hắc Sắc Thực Chỉ. Một mũi tên bắn trúng lão đại, có cho tiền thì hắn cũng không dám bắn mũi tên thứ hai.
Nguyệt Hạ Độc Bạch đang luân phiên thay đổi người hồi phục. Nhưng Hắc Sắc Thực Chỉ lại quay qua: “Một người hồi phục là được, những người khác đều tiến lên bao vây hắn!” Thân là lão đại nên phải có khí tiết, hắn không muốn mình phải làm bao cát giống Nguyệt Dạ Độc Bạch.
Nguyệt Hạ Độc Bạch muốn nói nhiêu đây người cũng không bao vây được. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống. Sự cường hãn của Cố Phi mà nói ra, rất nhiều người luôn cảm thấy khoa trương.
Lần trước, khi nhiệm vụ song hướng thất bại, Nguyệt Hạ Độc Bạch từng nói đến sự biến thái của Cố Phi, cuối cùng hắn lại bị cả đám cười nhạo. Nói thật, khi nãy hai mươi người phe mình bị Cố Phi xử lý còn thưa thớt vài mống, sâu trong nội tâm của mình, Nguyệt Hạ Độc Bạch có hơi chút vui vẻ vì được trả thù.
Hưởng ứng lời kêu gọi của đội trưởng, ba tên mục sư và một tên kỵ sĩ tự giác cống hiến sức lực để bao vây Cố Phi. Nhưng đúng như Nguyệt Hạ Độc Bạch suy nghĩ, với tốc độ của Cố Phi, mấy người mục sư bọn hắn căn bản không có cửa bao vây được. Trên đỉnh núi khắp nơi đều là thân ảnh của Cố Phi. Cuối cùng Hắc Sắc Thực Chỉ cũng giống như thanh niên đạo tặc, chỉ có thể nhìn mông Cố Phi mà đuổi.
Đỉnh núi lúc này lại trở nên hỗn loạn, mấy tiếng quát “bên này bên này”, “Chặn đường hắn”, lại bắt đầu vang lên giống y như lúc Hắc Sắc Thực Chỉ còn chưa lên đỉnh. “Hóa ra mình thật sự xuyên việt rồi…” Hắc Sắc Thực Chỉ hoảng hốt nghĩ.
Một mũi tên xé gió lao đến làm rối loạn cục diện trên núi, cuối cùng Ngự Thiên Thần Minh và Kiếm Quỷ đã đến nơi. Cố Phi gạt nhẹ mồ hôi trên trán: “Cuối cùng cũng đến rồi!”
Ngự Thiên Thần Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Anh cũng có lúc không chịu nổi nha?”
“Là không giết được.” Cố Phi thở dài, “Mục Sư nhiều quá, không có mục sư thì tốt rồi…”
Nghe được những lời này, Nguyệt Hạ Độc Bạch rất ưu thương. Khi trước hắn còn phiền muộn vì phe mình chỉ còn lại mấy mống mục sư với hai kỵ sĩ không có chiến lực, nếu còn lại một vài chức nghiệp chiến đấu thì tốt biết mấy! Thế mà tên pháp sư của đối phương lại nghĩ khác, nghe hắn nói, nếu quả thật đội hình còn sót lại là đội hình Nguyệt Hạ Độc Bạch ao ước thì chắc chắn đối phương đã giết chết toàn bộ bọn họ.
Mà lúc này, sắc mặt Hắc Sắc Thực Chỉ cũng như tro nguội, hắn đã lĩnh giáo sự khó chơi của Cố Phi. Vì vậy hắn không hề hoài nghi chỉ bằng một mình Cố Phi có thể kéo dài thời gian xử lý hết toàn bộ người bên hắn. Đã vậy, bây giờ hai người của đối phương đã đuổi đến thì ba người khác còn có thể xa sao? Bên mình chỉ có chút người như vậy, có thể kiên trì đến lúc có viện binh sao?
Càng then chốt hơn chính là, Hắc Sắc Thực Chỉ không có khả năng chạy trốn nữa là. Phe hắn có tổng cộng bảy người, trừ cung tiễn thủ và đạo tặc thì những người còn lại đều là những chức nghiệp thuộc loại hình tốc độ chậm chạp nhất.
“Lên thôi!” Ngự Thiên Thần Minh cũng không nói nhiều. Hắn thét to một tiếng rồi bắn tên về phía cung tiễn thủ. Kiếm Quỷ cũng sử dụng Tật Hành lao về phía đạo tặc của đối phương.
Anh bạn cung tiễn thủ này chính là người may mắn được ba người Hắc Sắc Thực Chỉ cứu khi lăn xuống núi được nửa đường, vì thế hắn cũng chẳng còn bao nhiêu máu, bị dính một chiêu Thư Kích của Ngự Thiên Thần Minh thì còn có thể làm
gì? Mục sư tuy nhiều, nhưng căn bản không có cơ hội hồi phục.
Thấy vậy, Hắc Sắc Thực Chỉ gầm lên giận dữ rồi dùng Xung Phong lao về phía Ngự Thiên Thần Minh.
Mà Ngự Thiên Thần Minh với vốn kinh nghiệm phong phú của mình, vừa nhìn thấy Hắc Sắc Thực Chỉ chuyển động, hắn đã kêu “Ai nha!” một tiếng rồi chạy đi chỗ khác. Khi Hắc Sắc Thực Chỉ Xung Phong đến gần thì hắn liền duỗi tay tung Toàn Phong Trảm. Đây chính là bộ kỹ năng liên tục mà chiến sĩ nào giỏi cũng biết vận dụng.
Ngự Thiên Thần Minh bị buộc rất chật vật, hắn vừa nhanh chóng né ra khỏi vị trí bên người Hắc Sắc Thực Chỉ, khó khăn lắm mới tránh được Toàn Phong Trảm.
Đương nhiên Hắc Sắc Thực Chỉ vội vã hủy bỏ kỹ năng rồi, nếu không thì điểm nộ khí của hắn sẽ bị hao phí hết. Thấy một màn này, Cố Phi nghĩ là cơ hội đã đến nên hắn vội vã áp sát, quay đầu chém một đao để mượn lực đẩy người. Hắn nghĩ dưới sự bất ngờ hắn sẽ đẩy được Hắc Sắc Thực Chỉ xuống núi.
Nhưng lần này Cố Phi đã quá sơ ý, sức lực của chiến sĩ hoàn toàn áp đảo pháp sư. Cho dù hắn dốc hết các kỹ xảo, nhưng ở trước mặt chiến sĩ thì các kỹ xảo này cũng chẳng có nhiều tác dụng.
Cố Phi ra sức đẩy, nhưng Hắc Sắc Thực Chỉ vẫn bất động như núi. Hơn nữa, hắn cũng bắt đầu dựa theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay ra chộp một cái, túm lấy rồi quăng Cố Phi đi.
“Tuyệt quá!!!” Nguyệt Hạ Độc Bạch kích động. Không hổ là Lão Đại, dùng chiêu tương kế tựu kế để giải quyết tên khó dây dưa nhất.
Thực sự Hắc Sắc Thực Chỉ cũng mờ mịt, vừa rồi đều là phản xạ tự nhiên của cơ thể, chính vì vậy hành động của hắn mới nhanh chóng dứt khoát đến mức Cố Phi không kịp phản ứng.
Trong trò chơi, nếu thêm điểm nhanh nhẹn thì tốc độ di chuyển sẽ tăng lên rõ rệt, nhưng tốc độ xuất thủ lại không khoa trương như vậy.
Chứ nếu không, đem so sánh với đạo tặc thì thân thủ của chiến sĩ giống như phim Ấn Độ, khi đó dù chiến sĩ có mạnh cỡ nào thì cũng không phải đối thủ của đạo tặc!
“Ai, sơ ý quá!” Trên không trung, Cố Phi vừa kiểm điểm bản thân vừa cảm khái về sự chênh lệnh sức mạnh rồi hắn điều chỉnh cơ thể để giữ cân bằng.
Hắc Sắc Thực Chỉ sau một lúc đứng hình, não bộ của hắn đã kịp xử lý những thông tin vừa rồi nên hắn bắt đầu đắc ý quay đầu lại nhìn quá trình lăn núi của Cố Phi. Nhưng kết quả hắn nhận được lại là hình ảnh Cố Phi nhẹ nhàng tiếp đất.
“Kiếm Quỷ, Ngự Thiên, hai người kiên trì một hồi nhá!” Cố Phi nhìn lên đỉnh núi rồi hô to, nhưng hắn cũng không vội vàng đi lên mà lại móc táo ra ngồi gặm.
Dĩ nhiên Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng nghe được tiếng của Cố Phi, vừa nghe thì hắn đã biến sắc, lần này bị ném mà không có chuyện gì ư? Vọt tới gần biên nhìn xuống, khi thấy Cố Phi đang thong thả ăn táo, hắn hoảng sợ cùng Hắc Sắc Thực Chỉ bốn mắt nhìn nhau.
“Không thể để cho hắn khôi phục pháp lực mà!” Nguyệt Hạ Độc Bạch khóc không ra nước mắt.
Hắc Sắc Thực Chỉ làm sao không biết điểm này, nhưng giờ hắn chỉ hận vì sao mình dùng nhiều lực như vậy, cứ thế quăng Cố phi đi xa như vậy. Hiện tại muốn tiến lên ngăn cản hắn ta ăn táo, thì đã muộn…
Nguyệt Hạ Độc Bạch tiến hành những nỗ lực cuối cùng, hắn tung một cái Thánh Quang Cầu về phía Cố Phi. Kỹ năng này bay bay phấp phới đến gần người Cố Phi, nhưng Cố Phi cũng không thèm tránh. Hắn đang tận dụng toàn bộ thời gian để khôi phục. Sau khi trúng Thánh Quang Cầu, hiệu ứng hồi phục bị cắt đứt, nhưng Cố Phi cũng đã khôi phục được một phần tư pháp lực. Hắn cười “Hì hì” rồi quát to một tiếng “Tôi đến đây!”, rồi lại bắt đầu xách kiếm Ám Dạ Lưu Quang lao về đỉnh núi.
“Xong…” Nguyệt Hạ Độc Bạch là người rất cẩn thận, hắn đã tỉ mỉ tham tường đấu pháp của Cố Phi để tìm chỗ thiếu hụt. Tuy chỗ thiếu hụt hắn không hoàn toàn tìm được nhưng hắn lại hiểu rất rõ thói quen của Cố Phi.
Khi Cố Phi không có pháp lực thì hắn sẽ dùng đao; Thời gian hắn có pháp lực, sẽ lấy thanh kiếm dài mà chưa ai có thể giám định ra để sử dụng.
Kỳ thực, lúc này trên đỉnh núi đã bị Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh giết gần xong xuôi còn vài mống. Đạo tặc, Kiếm Quỷ một bên đâm, ngự Thiên Thần Minh một bên bắn cung. Hai người phối hợp làm cho mục sư không có cơ hội thể hiện. Đã vậy khi bọn họ bắt nạt hai mục sư và một kỵ sĩ thì càng dễ dàng, bên này Hắc Sắc Thực Chỉ và Nguyệt Hạ Độc Bạch còn đang đứng cạnh đỉnh núi thở dài nhìn Cố Phi sống lại đây!
Kết quả sau cùng còn có thể có cái gì để lo lắng? Hắc Sắc Thực Chỉ, Nguyệt Hạ Độc Bạch, hai mục sư một kỵ sĩ, tất cả đều là mấy tên chậm chạp. Bọn họ muốn chạy thoát khỏi tay ba người Cố Phi là chuyện căn bản không có khả năng.
Dù cho mục sư có sử dụng kiên trì đại pháp thì cũng vô dụng. Ba người hợp lực có thể giết bất kỳ chức nghiệp nào trong nháy mắt.
Hắc Sắc Thực Chỉ lừng lẫy vô cùng, Bối Thứ của Kiếm Quỷ, Thư Kích của Ngự Thiên Thần Minh, Song Viêm Thiểm của Cố Phi, ở dưới ba đại chiêu, loại đãi ngộ này chưa ai từng hưởng. Hắc Sắc Thực Chỉ mà không chết thì chắc phải xin lỗi độc giả rồi!
Còn bốn người còn lại thì nói làm gì, bọn họ bị ba người hợp lực xử nên đều hi sinh. Ba người sau khi thu thập sạch sẽ đỉnh núi thì đều đi ra gần đường biên, nhìn ra phía xa. Đám ba người Hàn Gia Công Tử chỉ cách đỉnh núi hai bước chân, còn bốn tiểu đội của đối phương cũng đã xuất hiện rõ ràng trên mặt bản đồ.