Dịch: WindDK
"A! Vua sát thủ, ngài trở về rồi, ngồi xuống, ngồi xuống!" Ngự Thiên Thần Minh đứng bật dậy ồn ào, nhường chỗ của mình cho Cố Phi.
Cố Phi xoa xoa đầu của hắn, cười nói: "Ngoan"
"Chà chà, tiền không ít nha!" Cố Phi vừa ngồi xuống đã chú ý tới tiền đầy trên bàn.
" Thiên Lý, ông nói nên chia thế nào?" Hàn Gia Công Tử bụng dạ khó lường hỏi. Nếu như nói lần trước Cố Phi nói chia đều, mọi người ai nấy đều ngại nên không cầm, lần này tuyệt đối da mặt dày lên rồi sẽ không từ chối nữa. Người ngồi ở đây cũng không phải loại lương thiện. Chỉ có Kiếm Quỷ thì hơi quá nghiêm túc. Có điều khi Hàn Gia Công Tử nói thì cũng đã bắn một cái nháy mắt cho Kiếm Quỷ, cũng chả biết hắn có nhận thấy không, cuối cùng hắn cũng không lên tiếng.
"Hả? Vậy thì..." Trong ánh mắt chờ mong của cả đám, Cố Phi giơ bàn tay ra tính toán: "Mục tiêu là Bất Tiếu, tổng cộng bị giết mười lần, trong đó tui giết tám lần, Kiếm Quỷ giết hai lần. Chỗ này có mười túi tiền, vậy thì tui lấy tám cái, còn hai cái cho Kiếm Quỷ, như thế nào!"
"Chuẩn, quá chuẩn, tui duyệt!" Kiếm Quỷ nói.
"Chuẩn cái đầu mày!" Hàn Gia Công Tử nổi giận.
"Nháy mắt đưa tình cũng quá lộ liễu rồi" Cố Phi cười nhạo Hàn Gia Công Tử, "Trong này có chat mật đấy"
"Móa! Hai tên tiện nhân!" Hàn Gia Công Tử tiếp tục mắng.
" Được rồi được rồi, vậy thì chia đều đi! Mọi người cũng đã vất vả cả ngày rồi" Cố Phi rộng lượng nói.
"Đang chờ câu này của anh nè" Tay của Ngự Thiên Thần Minh chớp nhoáng đã chộp tới, thu hai túi tiền về phía mình. Những người khác cũng bắt đầu chia phần, còn Cố Phi lại cảm thấy vô cùng có thành tựu, đồng thời hắn cũng khá kinh ngạc về tình hình tài chính của đám người Thất Nguyệt.
Dựa vào cách hiện tại là dùng tiền thật mua trang bị rồi lại đến nhà đấu giá bán lấy tiền game, theo tỉ suất hối đoái mà tính toán, trước mắt trong trò chơi 1 vàng vào khoảng 10 tệ. Dù sao trò chơi cũng mới ra mắt, sản lượng vàng vẫn còn thấp.
Mà ngay cả đại gia hiện tại muốn tích trữ vàng cũng không dễ dàng, bởi vì người chơi giao dịch thông thường toàn là trang bị giá cao. Đại gia dùng tiền thật mua trang bị, sau đó bán lại lấy vàng trong game cũng vì giá cao mà khó bán.
Trong cục diện như vậy, có thể tích trữ được một ngàn vàng cũng tương đối khó. Đây nhất định là dùng tiền thật mua trang bị rẻ, rồi lại bán lấy vàng. Đây là một việc đòi hỏi sự kiên nhẫn không hề nhẹ.
Lúc Cố Phi cảm thán xong, lại phát hiện trên bàn đách còn cái túi tiền nào.
"Này, của tui đâu rồi!" Cố Phi vỗ bàn.
"Hả, sao đâu mất rồi?" Có người nói.
Chuyên gia tình báo Hữu Ca nhắc nhở: "Chúng ta có sáu người, mà tiền thì chỉ có mười túi..."
" Đổ ra chia đều!" Cố Phi nói.
"1000 chia 6 cũng không chẵn à!" Tất cả mọi người làm ra biểu lộ vô cùng khó xử. Cố Phi vừa định chửi lên, Hàn Gia Công Tử lên tiếng: "Không cần! Chia như vậy là đúng rồi"
"Đùa kiểu gì thế? Tui một cắc bạc lẻ cũng không có?" Cố Phi nói.
"Ông quên rồi hả?" Hàn Gia Công Tử từ tốn nói: "Ngày hôm qua ông uống rượu, tốn hết 200 vàng. Làm cho món tiền đặt cọc của vụ làm ăn này tan theo mây khói rồi, tính cho ông hết!"
"200 vàng? Ông uống thể loại rượu gì thế Thiên Lý?" Tất cả mọi người kinh hô.
" Không đúng! Hôm đó tui với Hữu Ca chỉ uống có bốn ly, tiền chỉ có...Vãi, Hữu Ca đâu rồi? Hữu Ca sao đột nhiên bốc hơi thế?" Cố Phi tìm kiếm xung quanh.
"Việc này phải làm cho rõ ràng, để tui đi bắt hắn về!" Chiến Vô Thương đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả đợi một lúc lâu cũng đách có ai về, Ngự Thiên Thần Minh vỗ đùi: "Á à, hai lão hồ ly này nhất định thông đồng, tui phải đi bắt họ về!"
Ngự Thiên Thần Minh vừa đứng dậy, Hàn Gia Công Tử đã bước ra trước: "Này, tụi bây thật sự quá đáng rồi đó! Tất cả trở lại cho tao!" Nói xong hắn vội chạy ra ngoài cửa, đột nhiên một làn gió nóng xẹt qua, Hàn Gia Công Tử vội né, Viêm Chi Tẩy Lễ của Cố Phi đã chắn ngang trước cửa.
"Đao đẹp nha!" Hàn Gia Công Tử cười nói.
"Hôm nay tui đã chém qua Bất Tiếu tám lần." Cố Phi nhìn thanh đao của mình nói.
"Tui không tin ông dám chém tui" Hàn Gia Công Tử nói.
" Đương nhiên là không rồi, nhưng nếu không nôn tiền ra, đừng hòng rời khỏi cửa!" Cố Phi nói.
"Được!" Hàn Gia Công Tử duỗi lưng một cái, trở lại chỗ ngồi: "Không đi thì không đi, cái danh xưng Tửu Thần của tui há có phải danh hão? Tiểu Lôi, mang rượu tới!"
"Rượu đắt nhất ấy, tính cho công tử!" Cố Phi bổ sung.
"Tui sợ ông à! Mang ra hai bình!" Hàn Gia Công Tử hô.
Tiểu Lôi rất nhanh mang hai bình rượu ra, loại làm ăn này không phải lúc nào cũng có.
Một bình 120 vàng, hai bình 240, Hàn Gia Công Tử thống khoái mà ném túi tiền ra, cười to nói: "Bây giờ ông chơi tui phải không! Ha ha ha ha ha! Tui chơi với ông, chơi tới rách túi luôn! Cùng lắm để lại cái quần!"
Cố Phi mỉm cười, tay như tia chớp bắn ra, hai bình rượu vừa đặt lên bàn đã bị hắn thu về.
"Này, ông chơi kiểu gì vậy? Định ăn mảnh à? Chơi kiểu đó thì nghỉ chơi nha!" Hàn Gia Công Tử nói.
Cố Phi cười tươi rói, hướng Tiểu Lôi đang ôm hai túi tiền chuẩn bị rời khỏi, nói: "Tiểu Lôi, ở đây tui có hai bình rượu, bán cho anh mỗi bình 100 vàng thôi, mua không?"
Tiểu Lôi sững sờ, Hàn Gia Công Tử cũng sửng sờ.
"Quá lời rồi còn suy nghĩ gì nữa?" Cố Phi cười tủm tỉm nói.
Tiểu Lôi đột nhiên cười, rồi bỏ lại hai túi tiền xuống, Cố Phi nhanh nhẹn bắt lấy, đưa hai bình rượu cho Tiểu Lôi.
"Chào nhé!" Cố Phi đứng dậy, chào Hàn Gia Công Tử một cái, rồi phi thân lao ra ngoài.
"Cái đậu xanh rau má!!!" Hàn Gia Công Tử như vừa mới tỉnh mộng, hét ầm lên. Người chơi phòng bên ngoài nghe được nên hỏi thăm: "Tiểu Lôi,
quán rượu của anh bắt đầu cung cấp dịch vụ từ A-Z hả?"
"Thôi, của đi thay người!" Kiếm Quỷ an ủi Hàn Gia Công Tử, "Để tao mời mày uống rượu."
"Bạn bè tốt!" Hàn Gia Công Tử vỗ vỗ vai Kiếm Quỷ," Tiểu Lôi, cho..."
"Không được kêu rượu mắc tiền nhất đấy!" Kiếm Quỷ bỏ dao găm lên bàn, chậm rãi nói: "Hai bình 240 vàng, tao không đủ tiền.
"Hai bình mắc tiền thứ nhì!" Kiếm Quỷ hô.
Trong đêm thanh tĩnh, Tửu Thần trong truyền thuyết Hàn Gia Công Tử vừa uống rượu vừa khóc: "Hắn thật sự là một tên sát thủ!"
Cố Phi lúc này vừa ra khỏi quán rượu, đã chạy tới khu luyện cấp đánh quái. Sau khi sử dụng hồi lâu, thanh Viêm Chi Tẩy Lễ này tung ra sát thương vô cùng hên xui cũng ảnh hưởng tới tiết tấu của hắn rất nhiều. Dù sao thì hiện giờ cũng là quần nhau với mấy con NPC, trong tình huống nguy hiểm cũng không có ai hô lên: "Bắt sống, đừng giết!" nữa.
Đối với việc này, chỉ cần Cố Phi đổi một thanh không có loại sát thương kèm theo này là được, nhưng hắn cũng không làm thế. Bởi vì đối với hắn mà nói, đây cũng là một loại tu luyện. Trong trò chơi, thân thể cũng không thể tu luyện được, bởi vì phản ứng, sức mạnh,... cũng không phải do con người quyết định, mà do số liệu ảnh hưởng. Tu luyện trong trò chơi, chỉ tập trung ở não bộ.
Đối mặt với một ít tình huống, nên sử dụng phương pháp nào là thỏa đáng nhất? Phản kích hay chỉ né tránh? Khi phản kích thì nên chọn tên nào? Né tránh thì nên né chỗ nào? Đây là những thứ cần quyết định trong chớp mắt. Làm sao có thể từ một đống các lựa chọn tìm ra phương án hợp lý nhất? Có người nói là dựa vào trực giác. Đúng vậy, nhưng trực giác cũng chia làm hai loại, có loại gọi là thiên phú, còn loại khác chính là kinh nghiệm.
Cố Phi cũng không dám nói nhẹ nhàng rằng mình rất có thiên phú, dù sao tình huống này trong hiện thực cũng ít gặp, nhưng ít ra hắn cũng có thể tích lũy kinh nghiệm.
Mắt đuổi tay, tay đuổi mắt.
Mắt thật ra là trong nháy mắt có thể thấy rõ, phán đoán, quyết định. Đây dù là trong trò chơi hay ngoài đời đều có thể tập luyện được. Nhưng ngoài đời, Cố Phi căn bản không có cơ hội thực chiến.
Còn tay, ngoài đời chính là rèn luyện thân thể, trong trò chơi thì dựa vào số liệu, dựa vào trang bị, đơn giản hơn nhiều.
Lúc này hiệu suất đánh quái của Cố Phi có hơi hạ thấp, hơn nữa nếu chủ quan có thể tạch, nếu đổi lại là bất kỳ người chơi nào khác thì cũng sẽ không lựa chọn tiếp tục.
Nhưng Cố Phi lại khác người, dù sao thì mục đích chơi trò chơi của hắn và người ta khác nhau. Trong mắt hắn, việc thăng cấp so với việc luyện tập thân thể không thể sánh bằng.
Sát thương lúc cao lúc thấp, làm cho tiết tấu của Cố Phi luôn ổn định cũng phải điều chỉnh lại cho hợp với 30% tỷ lệ xuất hiện sát thương kèm theo, do đó đánh quái trở nên vô cùng thú vị, tràn ngập biến cố.
Đương nhiên, cái này chỉ thích hợp với Cố Phi. Nếu như là người chơi bình thường khác, loại tình huống này hoặc là chọn một con quái rồi hành từ từ, hoặc là đổi trang bị khác, tuyệt đối sẽ không đặt mình vào tình huống nguy hiểm thế này.
Cố Phi cứ đánh như vậy, một giờ sau thì cũng xong việc hôm nay trong trò chơi.
Nhưng truyền thuyết do hắn tạo ra vẫn tiếp tục lan truyền.
Lúc Cố Phi còn chưa hoàn thành đuổi giết Bất Tiếu, việc này cũng đã làm ầm ĩ trên diễn đàn. Sự việc càng lúc càng tiến triển, vậy mà Bất Tiếu đã bị chém 10 lần. Việc hôm nay có người đem người ta truy sát 10 cấp, khiến cho các người chơi thảo luận kịch liệt, cuối cùng đều có những cái nhìn khác nhau.
Nhưng người cuồng PK, yêu PK, mến PK, tự nhiên vô cùng ủng hộ loại hành vi này, cái nhìn của họ là: Thoải mái!
Đối với mấy người chơi thuộc phái ôn hòa, đối với việc này vô cũng lo lắng, đây là đang dung dưỡng bạo lực, là phần tử bạo lực! Trò chơi rồi sẽ biến thành một chiến trường toàn PK! Có người có suy nghĩ tới tương lai sau này của trò chơi có thể ảnh hưởng.
Nhưng chung quy đa phần đều thích xem náo nhiệt. Bởi vì hôm nay Bất Tiếu logout mà chấm dứt mà đuổi giết, ai cũng mong chờ ngày mai Bất Tiếu online sẽ tiếp tục bị đuổi giết.
Mặc kệ như thế nào, các người chơi đều có hai điểm nhất trí.
Thứ nhất, sát thủ này rất tự cao, bởi vì nghe nói đó là một Pháp Sư, lại dùng phương thức cận chiến để hành chết một Đạo Tặc, đây tuyệt đối là tự cao.
Thứ hai, Bất Tiếu này là đồ ngu, bởi vì ai cũng biết hắn bị người ta đuổi giết, mà hắn lại không phải đối thủ của người ta, thế mà không tranh thủ thời gian logout trốn đi, còn lang thang để cho người ta tụt quần 10 lần, rõ ràng là đồ ngu còn gì!