-- Ai đã không tắt đèn?Triệu Ly Nông nhắm hai mắt, ý thức hơi mơ hồ nghĩ, lông mày chậm rãi nhăn lại, cô theo bản năng nghiêng mặt tránh né ánh sáng, nhưng ánh sáng này lại chiếu trên cổ cô nhàn nhạt nóng lên.Cái này không phải đén phòng ngủ, càng giống như cô đang ngủ bên cạnh đèn sưởi của phòng thí nghiệm thì đúng hơn.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Triệu Ly Nông, trong phúc chốc cô liền mở mắt ra, nhìn về phía nguồn sáng, không khỏi ngẩn ra: Sai rồi, không phải là đèn.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên vào trong tấm kính pha lê lớn hình chữ nhật, hầu như khiến người ta không mở mắt nổi, cô không nằm trên giường, cũng không ở trong phòng thí nghiệm, mà là ngồi sát cửa sổ ở trên một đoàn tàu.
Đường sắt? Triệu Ly Nông giơ tay lên che trán, không khỏi nheo nheo mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, xa xa dưới ánh mặt trời là dãy núi liên miên không ngừng được bao phủ bởi rừng rậm hoang vu, màu xanh thăm thẳm, thậm chí có chỗ nhìn như màu đen.
Khi tầm mắt nhìn xuống chút nữa, mặt đất hình như có biến đổi, giống như bị người phong tỏa cản trở, đất có màu vàng đen không thể thấy được bất kỳ loài thực vật nào, ngay cả một cây cỏ dại đều không có, trống trải một cách kỳ quái.
Mặc dù là đường nhựa, chỉ cần có một tia khe hở, cỏ dại đều có thể ngoan cường mọc ra, nhưng chỗ này.
.
.
có một loại quái cảm kỳ lạ không nói ra được.Mảnh hỗn độn cuối cùng trong đầu Triệu Lệ theo tia sáng chói mắt kia cũng từ từ biến mất, cô chậm rãi buông tay xuống, quay đầu đánh giá xung quanh.
Toàn bộ toa xe có thể nói là yên tĩnh yên tĩnh, ít có âm thanh trò chuyện, ở lối đi bên cạnh có hai người ngồi là một nam một nữ, đều là người trẻ tuổi, đều gầy gò trầm mặc, sắc mặt vàng vọt, lưng cứng đờ thẳng tắp, phảng phất như muốn bật dậy chạy trốn bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Ngồi cạnh cô là một chàng trai trẻ tuổi, có chút uể oải, đang ngồi tựa lưng vào ghế, hai cái chân dài tùy ý duỗi ra.
Chắc do Triệu Ly Nông đánh giá quá lộ liễu, nam sinh ngồi cạnh quay đầu lại, đối mắt với cô liềncười: "Bạn học, cậu rốt cục cũng tỉnh rồi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn một đường ngủ thẳng tới căn cứ chứ." Hắn có ngũ quan đoan chính, còn có đôi mắt phượng nhiều thêm một tia linh hoạt và xảo quyệt.
Đôi mắt hắn nhìn rất quen, Triệu Ly Nông nghĩ thầm, nhưng cô chưa hiểu rõ tình trạng trước mắt.
"Bạn học?" Triệu Ly Nông mới ra thanh mới phát hiện mình âm thanh có chút khàn khàn, giống như đã lâu chưa nói chuyện, liền hắng giọng một cái, tiếp tục hỏi, "Cậu là.
.
." Triệu Ly Nông sớm thông minh, từ nhỏ được cha mẹ mang nhiều kỳ vọng, cha mẹ luôn nói cô cần phải đi ra ngoài, không muốn giống như bọn họ, cả đời đều phải ở trong đồng ruộng.Cô vẫn làm được, 14 tuổi liền nhảy lớp thi đậu vào một trường đại học hàng đầu, nói cô là thiên tài cũng không quá đáng.
Chỉ là chẳng biết lý do vì sao, năm đó hai trường đại học hàng đầu ở tỉnh cô chỉ mỗi trường chỉ có một suất.Cuối cùng Triệu Ly Nông thành công nhận được thư thông báo trúng tuyển của một trong hai trường đại học đó, nhưng lại phải chuyển sang học ngành nông học.Sở dĩ mọi người đều cho rằng cô nên đi, cha mẹ ở nhà cũng ở khuyên bảo.
Triệu Ly Nông nghĩ có thể chuyển ngành khi vào học đại học nên cũng đồng ý, lại không nghĩ rằng lần học này một lần học tới bảy năm, từ khoa chính quy đến nghiên cứu sinh, lại sắp bị giáo sư hướng dẫn kéo đi học tiến sĩ, điều này nghĩa là cô sắp phải trồng trọt cả đời này rồi.Không muốn lại bị giáo sư dụ dỗ nữa, vì Triệu Ly Nông nghĩ không muốn cả đời mình gắn với việc đồng áng.
Cha mẹ cô cả đời làm ruộng cố gắng đưa cô lên đại học, kết quả cô ở trong đại học lại học nông học, trong thôn cũng không ít người đang cười nhạo cha mẹ của cô.
Lý tưởng của Triệu Ly Nông cổ cồn trắng, làm việc ở trong văn phòng! Hoặc là nghiên cứu cái gì khác, ra sức vì nước cũng được, dù sao cũng không thể làm ruộng được.Vốn dĩ Triệu Ly Nông đã nghĩ xong hết rồi, cô còn rất trẻ, bằng năng lực học tập này của mình, hết thảy đều có thể học lại.
Kết quả khi tốt nghiệp, khu ruộng cô đang thí nghiệm đột nhiên bị phá hủy, số liệu của luận văn không còn, trực tiếp kết thúc, vẫn phải tiếp tục cày ruộng tiếp.
Tối ngày hôm qua khi Triệu Ly Nông đứng ở trước khu ruộng thí nghiệm lúc trước bị cẩu gặm nát bét mượn rượu tiêu sầu, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy phẫn uất, không nhịn được chỉ lên trời mắng vài câu, sau đó không khống chế nổi thân thể, một đường ngã xuống.
Nếu trong tình huống như thế, theo lý tỉnh lại một là ở phòng ngủ hoặc là ở bệnh viện là chuyện hết sức bình thường, cô thực sự không nghĩ ra vì sao mình lại ngồi ở trên đường sắt cao tốc."Hà Nguyệt Sinh." Chàng trai trẻ tuổi ngồi cạnh vươn tay trái ra cười hỏi, "Bạn học, cậu tên gì?" ".
.
.
Triệu Ly Nông." Cô đưa tay ra nắm một chút liền thu tay lại, từ đầu đến cuối đều cảm thấy có nơi nào không đúng lắm.
Không biết là do bên trong buồng xe quá yên tĩnh, hay là ngoài cửa xe xẹt qua tooàn những cảnh tượng quái lạ.
Tầm mắt Triệu Ly Nông vào trên tay trái mình, trên cổ tay không biết vì sao lại có thêm một chiếc vòng bạc, mặt nhẫn hình vuông tinh tế, lại có một hình ngũ giác cỡ đồng xu màu bạc...!Đây là cái gì? Nam sinh trẻ tuổi tên Hà Nguyệt Sinh bên cạnh cũng có...Không phải, cả ba người kia hình như cũng có.
Triệu Ly Nông theo bản năng mò trong túi áo của mình, cô muốn tìm điện thoại di động liên hệ giáo sư hoặc là bạn học, nhưng lại chẳng có cái gì cả, ánh mắt cô hơi đảo qua cái quảng cáo ở trên ghế dựa phía trước, kinh ngạc một lúc.Trên bảng quảng cáo màu trắng in vài hàng chữ màu đen —— Căn cứ hạt giống trung ương, tỷ lệ đột biến thấp đến 13%, hoan nghênh các sinh viên nông học chọn mua.
Link: .
Chuôngyang.
Net.Quảng cáo hạt giống không thể được phát như vậy.
Việc lựa chọn hạt giống phải căn cứ vào tỷ lệ nảy mầm, khả năng kháng bệnh, chịu hạn và các phương diện khác, cô chưa từng thấy thương hiệu nào quảng cáo nào giới thiệu về tỷ lệ đột biến.Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm chữ màu đen trên quảng cáo một hồi, tựa hồ rõ ràng cái gì, đột nhiên phát ra một tiếng cười ngắn ngủi, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, hai tay che mặt của mình, dùng sức chà xát.
Cô đây chắc là đang nằm mơ.Chẳng trách cảm thấy đôi mắt nam sinh bên cạnh có chút quen thuộc, đôi mắt cô trước cũng chính là mắt phượng, chỉ có điều khi có tuổi, mí mắt lỏng lẻo, có hơi rũ xuống.
Mộng là sự phản ánh hiện thực.
Phong cảnh quái lại ngoài cửa sổ, đôi mắt quen thuộc của nam sinh bên cạnh, hơn nữa cái quảng cáo hạt giống không hợp logic này nữa, tất cả những thứ này chỉ có thể là mộng, như vậy mới hiểu được.Chỉ là do áp lực quá lớn, thêm vào sự chậm trễ tốt nghiệp, cho nên cô mới thấy loại mộng này đi, Triệu Ly Nông nghĩ thầm.
Cô đúng là lần đầu tiên có một giấc mộng rõ ràng chân đến thế, đáng tiếc ở trong mộng cũng không thể thoát ngành nông học này nữa.
Triệu Ly Nông thả hai tay xuống, nhắm mắt lại một lần nữa, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, chờ khi tỉnh mộng.Hà Nguyệt Sinh bên cạnh thấy thế : “...”Cô không khỏi quá bình tĩnh.
Mười phút trôi qua, Triệu Ly Nông không thể từ trong mộng tỉnh lại, trái lại bị đoàn tàu đột nhiên thắng gấp dẫn đến nửa người trên ngã về phía trước, suýt chút nữa trúng vào ghế dựa, cô nhanh chóng phản ứng dùng tay chống đỡ.
Lúc này, toàn bộ người bên trong