Ngụy Lệ nghe thấy âm thanh, tóc tai đều dựng đứng, cô đột ngột đứng dậy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên vô cùng đẹp trai đang đứng trong ánh đèn ở phía sau lưng cô ."Anh họ." Ngụy Lệ cúi đầu thành thật gọi một tiếng.Diệp Trường Minh đến gần hai bước, lông mi thật dài khẽ rũ xuống, tầm mắt đảo qua Ngụy Lệ: "Không phải em nói không quen biết Nghiêm Tĩnh Thủy sao?"Hắn nhớ tới ngày hôm trước ở trong một bữa tiệc cô vừa mới nói không quen với Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng hôm nay đã liên lạc với đối phương.Khi Diệp Trường Minh đến, hai người họ đã chuẩn bị cúp máy.Hắn vẫn chưa nhìn thấy mặt của người kia, nhưng hắn nghe được giọng nói của cô, là Nghiêm Tĩnh Thủy."Hả?" Ngụy Lệ nghe thấy lời này, nhớ tới câu hỏi đầu tiên của anh họ, mặt lộ vẻ mờ mịt, "Em chỉ tán gẫu với học muội, không phải là Nghiêm Tĩnh Thủy."Lại nói, Nghiêm Tĩnh Thủy và học muội trông hoàn toàn khác nhau, anh họ của cô tuổi còn trẻ, mắt sẽ không có vấn đề gì đó chứ?Diệp Trường Minh trầm mặc, giọng nói kia hắn không nghe lầm.
.
.
.
.
.
Không phải là Nghiêm Tĩnh Thủy sao?Diệp Trường Minh chưa từng thấy cặp sinh đôi kia của Nghiêm gia.Một nhà của Nghiêm Thắng Biến từ trước đến giờ luôn kín tiếng, ngoại trừ nghiên cứu hội nghị, ông ấy cũng không tham gia thêm bất kỳ hoạt động gì.Tuy nhiên, để tìm ảnh của họ thì cũng rất dễ.Sau khi nghe câu trả lời của Ngụy Lệ, hắn như không để ý mà dùng quang não gửi một cái tin nhắn."Trường Minh, lần này cậu lại vất vả rồi." Người đàn nho nhã đi từ bên ngoài vào trong cabin, theo sau ông là vài vị nghiên cứu viên.—— là Nghiêm Thắng Biến.Diệp Trường Minh xoay người, bĩnh tĩnh thu lại ngón tay thon dài đang đặt trên quang não: "Chỉ là phận sự thôi."Tháng tám là thời kỳ thực vật dị biến bùng phát với tần suất rất cao, đồng thời cũng là thời kỳ thực vật dị biến cao cấp nhanh chóng sinh trưởng.Hàng năm vào thời điểm này, quân đội sẽ đến Tự thành thu hoạch số lượng lớn thực vật dị biến, chúng sẽ được sử dụng để làm thức ăn gia súc cung cấp cho các căn cứ vào năm tới.Nhưng năm nay, bởi vì Nghiêm Thắng Biến muốn đến Tự thành để trích xuất gien của thực vật dị biến, trong quân đội đã bổ sung một đội ngũ phụ trách bảo vệ ông ta.Đội ngũ này, người dẫn đầu chính là Diệp Trường Minh.Căn cứ trung ương có mấy đội đặc chủng, bất luận là việc tìm kiếm trụ sở mới thích hợp trong giai đoạn tiền kỳ, hay là việc thu thập số liệu trong thành phố bị thực vật dị biến cao cấp chiếm cứ, phía sau mọi việc đều có bóng dáng của bọn họ.—— đó là dị sát đội.Là nghiên cứu viên xuất sắc nhất của viện nghiên cứu nông học trung ương, Nghiêm Thắng Biến đều sẽ được dị sát đội bảo vệ.Trên thực tế, mỗi khi Nghiêm Thắng Biến ra ngoài, đều sẽ phải chịu sự bảo vệ của dị sát đội.Trong số các nhánh dị sát đội này, dị sát đội số 0 do Diệp Trường Minh lãnh đạo là đội mạnh nhất."Hai năm qua, thực vật dị biến cấp A đã có những biến động dị thường." Nghiêm Thắng Biến ngồi xuống nói, "Căn cứ cần phải tìm được loại thuốc kháng mạnh hơn thì mới ngăn cản được chúng."Là một nhà nghiên cứu hàng đầu về thực vật dị biến, ông ta rất hiểu rõ về động thái của chúng, vì thế lần này ông mới đến Tự thành một lần nữa để thu thập lại những thực vật dị bin đặc biệt và vô hại đó, đồng thời muốn điều tra xem có phải là tất cả thực vật dị biến xuất hiện đều trong những điều kiện giống nhau hay không."Ngụy Lệ?" Nghiêm Thắng Biến nhìn thấy Ngụy Lệ rúc trong một góc, ôn hòa cười thay đổi đề tài, "Mẹ cháu nói cháu muốn đến Tự thành nhìn xem."Ngụy Lệ: ".
.
.
Dạ."Không, cô là bị mẹ cô bắt ép phải đi.Lời này là mười năm trước Ngụy Lệ chỉ thuận miệng nói ra, bản thân cô đã sớm quên từ lâu.Kết quả khi mẹ cô nghe nói anh họ lần này sẽ đi Tự thành, rồi khơi lại chuyện cũ, trực tiếp đẩy cô đến đó.Nguyên văn là: "Cả ngày chỉ nhà ở xem mấy cái chuồng gà dột nát của con, thay vì vậy nên đi thực địa xem thử xem thức ăn do gà của con ăn được làm bằng gì đi."Nghe có vẻ hay, nhưng trên thực tế là muốn cô cải thiện sơ yếu lý lịch của mình.Trong lòng Ngụy Lệ thở dài, cải thì cải thôi, cô còn muốn xây chuồng gà xây càng ngày càng lớn hơn, để sau này mỗi người đều được ăn thịt gà, biết đến vẻ đẹp của con gà.Nghiêm Thắng Biến mỉm cười hỏi: "Tĩnh Thủy cũng ở căn cứ nông học số chín, các cháu đã từng gặp nhau chưa?"Tính tình ông ấy luôn ôn hòa, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng nhìn dáng dấp chỉ như mới ngoài ba mươi, nói chuyện lại như xuân phong phất liễu, rất dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm với ông.Ngụy Lệ cũng không ngoại lệ, nhưng khi cô nhớ tới cái tên mà cô đã kéo vào trong danh sách đen, liền hàm hồ đáp: "Có gặp qua vài lần.""Tính cách Tĩnh Thủy kiêu ngạo và khó hòa đồng." Nghiêm Thắng Biến khi đề cập đến đứa con gái cảm thấy có chút đau đầu, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười dịu dàng, "Nó có nói cháu có một người bạn rất khá."Ngụy Lệ trong đầu lập tức hiện ra một người: "Học muội sao? Dưa hấu em ấy trồng thật sự rất ngọt."Diệp Trường Minh ngồi ở đối diện ngước mắt