Dịch: Amelie.Vo
“Em tìm thấy chị rồi, chị ơi.”
Thanh âm của Tử Dạ nổ bùng trong đầu tôi.
Cậu có phải là Châu Minh Minh không?!
Châu Minh Minh đã lớn như thế này rồi ư? Cậu ấy gọi tôi là “chị”, có phải bởi vì tôi đúng thật là chị ruột của cậu ấy không? Ừ nhỉ, hồi bé Châu Minh Minh rất hay quấn lấy tôi, da dẻ cũng trắng bóc.
Ủa mà không đúng!
Lúc Châu Minh Minh chết, nó chỉ mới sáu tuổi, cho dù có lớn lên theo thời gian thì nó cũng chỉ mới mười sáu tuổi, làm sao mà lại biến thành một quỷ hồn tự xưng mình mười tám tuổi được?
Trong gia đình tôi, Châu Minh Minh là con trai út.
Nó không có một người cha giàu có, cũng không có một người mẹ mất sớm.
Quan trọng nhất chính là người trong nhà tôi không ai đủ khả năng sinh ra một gương mặt nhỏ tiêu chuẩn với sống mũi cao thẳng thế này, cũng không sinh ra được một vóc người cao dong dỏng như kia.
Cho dù Châu Minh Minh có lớn lên đi nữa, hẳn là nó cũng giống như tôi, sở hữu một khuôn mặt tròn với chiếc mũi nhỏ.
Chiều cao của nó có thể hơn bố tôi tầm 5 cm, nhưng tối đa cũng chỉ là 1 mét 78, vì dù sao mẹ tôi cũng chỉ có 1 mét 55.
À đúng rồi! Châu Minh Minh có một nốt ruồi ở thắt lưng bên trái!
Nghĩ tới đây, tôi bèn dùng tốc độ ánh sáng để cởi áo khoác của Tử Dạ rồi vén áo len của cậu lên.
Đèn ở đây không đủ sáng nên tôi đành phải ghé sát vào để xem cho rõ hơn! Thậm chí tôi còn thử mò mẫm bằng tay nữa!
Không có nốt ruồi! Vậy không phải là nó rồi!
Lúc này đây, tôi mới chợt nhận ra bản thân đang lột quần áo của một cậu trai tân chưa bồ ở giữa phố giữa xá, lại còn sờ soạng con người ta lung tung, khiến cho không ít người xung quanh nhìn tôi chằm chằm.
Vòng eo kia của Tử Dạ vừa đẹp vừa thon gọn, còn mặt mũi cậu thì đang đỏ bừng.
Lẽ ra tôi phải cảm thấy hụt hẫng vì nhận nhầm người.
Song giờ đây tôi lại có chút xấu hổ, bèn ấp úng nói:
“Ai bảo em làm chị hiểu lầm cơ chứ! Xém nữa chị đã tưởng em là Châu Minh Minh rồi!”
Mặc dù ngượng ngùng, Tử Dạ vẫn giữ lấy bàn tay đang định buông ra của tôi rồi kéo nó tiếp tục vòng qua eo cậu:
“Không sao đâu, chị muốn sờ bao nhiêu tùy thích.
Mà tay chị lạnh quá nè, để em sưởi ấm tay cho chị nhé.”
“……”
Muốn sờ bao nhiêu tùy thích??? Làm ơn đừng có nói mấy lời mập mờ như vậy chứ! AAA!
Tử Dạ đề nghị:
“Với lại mỗi lần nhớ Châu Minh Minh, chị có thể coi em như cậu ấy.”
“Làm vậy sao được?”
“Chị ơi, lúc trước chị cũng từng làm vậy mà, vào một mùa mưa nào đấy.”
Thanh âm của Tử Dạ hết sức nhỏ nhẹ, ánh mắt cậu ngập tràn một thứ tình cảm mơ hồ.
Là loại xúc cảm nhớ thương hoài niệm, tựa một mạch nước ngầm cuồn cuộn mà lặng lẽ chảy xiết trái tim tôi.
Nó liên quan đến một nỗi đau tiềm tàng quen thuộc từ nhiều năm về trước mà tôi không cách nào giải thích được.
“Ý… ý em là sao cơ?”
“Em thực sự đã mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm ra được chị đấy.”
Nhã Nhã và Tử Dạ thực thích đánh đố tôi.
Tiếc là cái bộ óc lợn này của tôi đích xác không nghĩ ra được gì nhiều.
Chẳng lẽ đó chính là rào cản ngôn ngữ trong truyền thuyết giữa học sinh giỏi và học sinh kém đây sao? Ôi, đau đầu quá đi thôi.Nhắc đến đau đầu, tôi đang khá băn khoăn không biết nên tặng cho Nhã Nhã món quà đáp lễ nào, thật phiền não hết sức.
Vấn đề đầu tiên chính là tiền đâu: quà đắt quá thì tôi tặng không nổi.
Mấy món đại loại như quần áo, túi xách, mỹ phẩm hàng hiệu thì thôi nghỉ khỏe, nhưng mà đồ rẻ thì có thể tặng được gì đây nhỉ?
Lúc đi siêu thị, tôi đã cân nhắc tặng cô nàng một set đồ ăn vặt size khổng lồ.
Khi ngang qua những cửa tiệm ngoài đường, tôi lại nghĩ hay là mình cũng tặng cho cô ấy một chiếc vòng cổ.
Cơ mà vòng cổ Nhã Nhã tặng tôi quý hiếm như vậy, mặt tôi nào đủ dày để đi tặng lại người ta một món đồ kém chất lượng đây? Tôi còn đang suy tính không biết có nên nấu cho cô một bữa cơm thật ngon hay không, thế nhưng đồ ăn vô bụng là trôi đi mất tiêu rồi, có lẽ vẫn nên tặng một món quà gì đó mà Nhã Nhã có thể giữ lại làm kỷ niệm về sau.
Tôi dần dần hồi tưởng những ấn tượng của mình về Nhã Nhã.
Lần đầu gặp mặt nhau, Nhã Nhã mang đến cho tôi một cảm giác đơn thuần và yếu ớt.
Lúc ở trong phòng tôi, cô ấy cực kỳ hoạt bát và đáng yêu.
Còn lần này gặp lại, cô nàng lại bi thương cùng tuyệt vọng.
Đột nhiên, tôi chợt nhớ về đêm Nhã Nhã đứng trên cây cầu đá ngày hôm đó: làn da cô nhợt nhạt, trên cổ hằn lên vết thương rõ rệt.
Trên người Nhã Nhã mặc một bộ váy đỏ mỏng dánh, nổi bật trên nền tuyết trắng xóa.
Nhìn cô rất đẹp nhưng cũng lạnh lẽo vô cùng.
Tôi chợt nghĩ, hay là tặng cô nàng một chiếc khăn quàng cổ đan tay để cho cô giữ ấm, mà cũng thuận tiện che đi vết sẹo kia nữa!!!
Mình đúng là thông minh đột xuất mà.
Tôi bắt đầu lên mạng để xem video về những bậc thầy khéo tay hay làm.
Trong vòng vỏn vẹn mười phút, bọn họ có thể biến tấu ra được một chiếc khăn quàng cổ siêu to, kiểu dáng siêu nổi, chỉ bằng tay không mà không cần dùng thêm bất cứ dụng cụ nào! Phấn khích quá đỗi, tôi bèn lập tức đi mua nguyên vật liệu, bao gồm sợi len Iceland cực dày! Ở trên mạng có bán đầy nhưng tôi sợ chất lượng không được tốt lắm, đến lúc ấy lại phải đổi trả hàng rất mất thời gian, vì vậy tôi trực tiếp đến khu vực cạnh bên chợ rau để tìm, rồi nhanh chóng mua được tại một cửa hàng bán len sợi.
Một cuộn nửa cân giá 35 đồng, tôi mua hẳn ba cuộn.
Phương pháp mà người ta hướng dẫn trên mạng rất đơn giản.
Đầu tiên lấy một sợi len ra.
Bước một: đâm que đan phải vào mũi đầu tiên trên que đan trái; bước hai: vòng sợi len qua đầu que đan phải; bước ba: móc sợi len vừa vòng; bước bốn: siết lại thật chặt; như vậy đã xong một vòng.
Tiếp theo đeo nó vào cánh tay phải, cần tổng cộng bốn mũi đan.
Tôi nhiệt tình làm theo video hướng dẫn, sợi len to dày và mềm mại quấn hai bên cổ tay tôi.
Nhìn thấy những mũi đan sắp sửa ra hình lúa mạch, trong lòng tôi muốn bùng nổ vì cảm giác thành tựu đỉnh cao.
Chỉ có điều mũi đan lúa mạch này hình như hơi nhỏ và chặt.
Tôi càng đan thì thì càng tốn sức.
Song tôi vẫn chẳng thấy có vấn đề gì.
Sau đó, bi kịch đã ập đến: Thế mà tôi lại tự trói chính mình!!!
Đoạn video vẫn chạy tiếp trong vui vẻ, còn tôi thì lại cố gắng tự giải thoát khỏi những sợi len.
Hẳn là do tôi siết chặt quá, nên chất lượng của mấy đường móc len này tốt cực kỳ, và tôi hoàn toàn không cởi nó ra được!
Bỗng dưng tôi nhớ đến tù nhân trong mấy bộ phim hình sự tội phạm, nhưng ai mà ngờ lại có người có thể tự trói chặt mình đâu kia chứ?!
Ngay lúc này, Tử Dạ chợt xuất hiện, đồng thời cậu cũng chứng kiến bộ dạng tôi ngồi trên đệm, điên cuồng ra sức dùng miệng để cởi nút thắt len.
Cậu sững sờ trong một giây, rồi bật cười ha hả.
Đây là lần đầu tiên Tử Dạ cười thoải mái trước mặt tôi thế này, chỉ tiếc là thật tình tôi đang không cười nổi.
Tôi giận đến mức giơ cả hai tay lên trời gọi cậu:
“Cái tên đáng ghét này! Cười cái gì mà cười! Còn không mau cởi dây ra hộ chị!”
Tử Dạ cười ngặt nghẽo một hồi lâu, mới lau nước mắt đọng nơi khóe mắt:
“Chị gái khờ ơi, chị đang làm cái gì mà tự trói mình luôn vậy?”
Tôi bực bội nói:
“Chị đang đan khăn cho Nhã Nhã!”
Chẳng dè nụ cười trên gương mặt Tử Dạ lập tức tắt ngúm:
“Cho chị ta?”
“Đúng vậy.”
“Chị thiên vị quá.”
“Chị cũng sẽ đan một cái cho em mà! Đan một cái khăn màu xám nhỉ! Ngoan nào, mau lại đây gỡ giúp chị!”
Tôi chìa hai tay ra trước mặt Tử Dạ, trong lòng đang nghĩ sẽ đi mua mấy cuộn len màu xám để đối phó với cái tên nhóc hay ganh tị này! Chắc là mấy cuộn len xám trong tiệm sẽ hợp với Tử Dạ.
“Không gỡ.” Tử Dạ thốt ra hai tiếng hệt như một thiếu niên đang giận dỗi.
“Hửm?”
Cậu ngồi ở mép giường, nhìn xuống tôi – lúc này đang ngồi dưới đất trên tấm đệm lót sàn.
Cậu không hề làm bộ tội nghiệp như thường ngày mà hơi nheo mắt lại nhìn tôi.
Một nụ cười ngạo mạn và tinh quái đậu trên khóe môi cậu, khuyên tai bên trái đang tỏa sáng lấp lánh.
Cái nhìn của cậu làm tôi rợn hết cả lông tóc.
Bởi vì một thuật ngữ chuyên môn bỗng xuất hiện trong đầu tôi không đúng lúc chút nào:
“Thật chuẩn S.”
(S = Sadism: Người thích bạo dâm, hành hạ bạn tình)
Cái công tắc khởi động máu dê già háo sắc bên trong tôi lại tự động bật lên rồi! AAA!
Tử Dạ nghiêng người, nhẹ nâng cằm tôi lên rồi hờ hững hỏi:
“Chị cực khổ tự trói mình lại như vậy là muốn em làm gì chị đây?”
???
Tôi bị sốc toàn tập.
Cái lời thoại này sao nghe quen dữ vậy?
“Chị…chị có nghĩ gì đâu???”
Nghi ngờ, đỏ mặt, lo lắng, chột dạ! Cảm xúc lộn tùng phèo cả lên.
Tử Dạ cười khẽ:
“Mặt chị