Dịch: Amelie.Vo
Phòng tôi bị rò rỉ nước nên tôi biết nước dính rỉ sét sẽ có màu vàng đỏ, nhìn kỹ sẽ nhận ra bên trên có một lớp màng.
Cái mùi hăng hắc đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng lần này, giọt chất lỏng kia âm ấm, sền sệt và có màu đỏ tươi, là máu chứ không khác đi được.
Song, điều này không phải là thứ làm tôi hãi hùng nhất, chuyện kinh hoàng thật sự chính là…
Thời điểm tôi quay đầu lại hỏi Nhã Nhã rằng “Phòng cậu cũng bị dột hả?”, tôi vô tình nhìn vào ô kính cửa sổ trong suốt phía đối diện: màn cửa được khép hờ một nửa, còn một nửa còn lại được vén lên tạo nên một tấm gương nhẵn bóng.
Trong gương tôi nhìn thấy…
…Một người đàn ông bị những nhành cây khô treo ngược lên trên trần nhà!
Đầu của người đó thực cách tôi rất gần, chỉ cần tôi ngẩng lên là có thể thấy được!
Máu của hắn chảy dọc theo cổ rơi xuống người tôi!
Thời khắc ấy, tôi sợ vỡ mật.
Tôi chưa từng trải qua những chuyện như thế này bao giờ.
Những gì tôi vừa thấy chỉ là ảo giác thôi sao? Nếu thật vậy thì mấy nhành cây khô đen đúa đó lại là cái gì? Người đàn ông kia đã chết chưa? Nếu thực sự những nhành cây chết có tồn tại thì Nhã Nhã rốt cuộc là thứ gì? Cô nàng cũng là quỷ ư?!
Trên thực tế, nếu Nhã Nhã chỉ là một con quỷ, đối với tôi cũng không phải chuyện gì to tát.
Dù sao tôi cũng đã chung sống với Tử Dạ một thời gian dài, tôi còn tình cờ gặp cả Châu Minh Minh cũng trở thành quỷ.
Vấn đề là, tôi chưa từng gặp con quỷ nào làm tổn thương đến con người!
Tôi chỉ muốn cầu cứu Tử Dạ, tiếc là ban ngày cậu không có ở đây.
Tôi lại bắt đầu nghi ngờ Nhã Nhã một cách điên cuồng và tôi thực sự rất ghét điều này! Tiếp theo tôi phải làm gì đây? Tôi nên đi làm rồi đợi tối về hỏi Tử Dạ? Thế… thế thì người đàn ông kia cứ chết như vậy ư?
AAA! Giờ tôi phải làm thế nào mới được???
Chớp mắt cái đã hai mươi phút trôi qua, tôi vẫn chưa đi ra ngoài.
Đúng lúc này, căn phòng đột ngột vang lên tiếng gõ cửa.
Rất khẽ.
Là ba tiếng gõ liên tục.
Bình thường lúc xuất hiện, Tử Dạ sẽ không gõ cửa.
Cậu thích chui vào nhà bằng đường cửa sổ.
Nếu như là chủ nhà thì sẽ gõ hai tiếng rồi réo ầm lên “Cô Châu ới”.
Còn cách gõ cửa ôn tồn lễ độ như thế này, chỉ có thể là Nhã Nhã!!!
Ông trời ơi, tôi như đang đánh trống ngực thùm thụp!
Phải làm gì bây giờ?
Tại sao cô nàng lại sang gõ cửa nhà tôi?
Có phải cô đã phát hiện ra rằng tôi đã nhìn thấy hết mọi thứ?!
Tôi chợt nhớ đến sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt Nhã Nhã lúc nãy.
Có khi nào tôi sẽ bị cô nàng giết quách luôn không?
Tôi trốn dưới lớp chăn bông không dám động đậy.
Trong lòng âm thầm gào thét: AAA! Tử Dạ em đang ở đâu vậy? Sao giờ này em lại không ở đây!
Tiếng gõ cửa của Nhã Nhã cũng không lớn hơn, nhưng cứ sau một lúc lại gõ thêm ba tiếng nữa, rồi lại ba tiếng nữa, như thể cô nàng đã biết tỏng tôi vẫn chết dí trong phòng chưa đi ra!
Càng trốn tránh lại càng sợ hãi, tôi vừa tiến lại gần cửa vừa suy nghĩ xem mình nên kiếm cớ gì để từ chối.
Nhã Nhã đứng ngoài cửa nói vọng vào:
“Huyên Huyên, mình biết cậu có ở đó.
Mở cửa đi rồi tụi mình nói chuyện.”
“Bữa sau, bữa sau nhé.”
“Mình sợ nếu không giải thích rõ ràng thì không còn cơ hội nữa.”
“Sao lại như vậy chứ.
Mình… mình đang nằm trên giường, không tiện lắm.”
“Nhưng mình thấy cậu đang đứng ở ngay cửa mà.”
Thấy?!
Nhã Nhã có nhìn xuyên qua lớp cửa ư?! Cô ấy đích thị không phải con người mà!
Nỗi sợ hãi đang bủa vây tôi.
Tới chuyện đi đứng hay nên làm gì tôi cũng quên mất đất.
Người tôi không ngừng run lẩy bẩy.
Tôi nghĩ: Thôi xong đời rồi! Giờ chạy bằng cách nào được chứ? Ở đây là lầu sáu, có nước nhảy xuống cũng toang thôi.
“Huyên Huyên, đừng sợ.
Mình sẽ không làm hại cậu.” Nhã Nhã nói.
“Làm sao để mình tin cậu đây?”
“Nếu muốn hại cậu thì mình đã ra tay từ lâu rồi, đâu cần phải đợi tới bây giờ? Huống chi chỉ là một cánh cửa khóa trái, đối với mình mà nói cũng chẳng đáng ngại.”
“……”
“Nhưng mà mình không muốn làm hỏng cửa nhà cậu, mình cũng không muốn làm hại đến cậu, Huyên Huyên.”
Tôi tự đấu tranh tâm lý cả nửa ngày trời, cuối cùng cùng mở miệng hỏi trong lo âu sợ hãi:
“Vậy… vậy cái người đàn ông kia, đã chết chưa?”
“Quả nhiên là cậu đã nhìn thấy.” Đứng ngoài cửa, Nhã Nhã thở dài: “Mình chỉ là phòng vệ chính đáng, ai bảo hắn động tay động chân chứ.”
“Nhưng… nhưng mà cậu có thể báo cảnh sát mà, sao lại treo hắn lên như vậy?”
“Huyên Huyên ngốc nghếch ơi, nếu mình báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ phát hiện ra giấy báo tử của mình cùng với sổ hộ khẩu đã bị gạch tên, chẳng phải như vậy sẽ phức tạp hóa mọi chuyện hơn sao? Với lại mình cũng có những bí mật của riêng mình, nếu bị bóc mẽ, cậu nói xem sau này mình còn mặt mũi nào mà làm quỷ nữa?”
Nhã Nhã bổ sung thêm:
“Cậu yên tâm đi, nếu cậu không muốn giết hắn, thì mình sẽ tha cho hắn.”
“Sao cậu lại muốn che giấu mình chuyện cậu là quỷ?”
Giọng cô nàng thật nhẹ nhàng:
“Huyên Huyên, mở cửa ra đi rồi tụi mình nói chuyện đàng hoàng có được không? Mình sẽ kể hết cho cậu.”
Đúng vậy, nếu Nhã Nhã muốn hại tôi, căn bản là tôi sẽ không có cơ hội để thương lượng.
Bởi vì tôi cũng chẳng có chỗ nào để trốn hết.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi mở khóa cửa để cô nàng tiến vào.
Cả người Nhã Nhã trông tươi tắn ngời ngời, tươi tắn đến mức khiến người ta rét lạnh.
Cô vừa bước vào phòng thì cửa liền đóng sầm lại.
Tôi phát hiện không phải là cô ấy đóng cửa mà là do những dây leo màu đen phía sau lưng cô làm.
Suýt chút nữa tôi đã hét toáng lên nhưng Nhã Nhã đã kịp thời che miệng tôi lại.
“A! Hồi trước mình đã từng thấy nó rồi! Còn mơ về nó nữa! Mình cứ tự nhủ đó chỉ là ảo giác, không ngờ nó lại có thật.”
Có điều, thứ tôi nhìn thấy bây giờ có chút khác biệt so với lúc trước.
Trước kia, chúng là những nhành cây khô đen đúa, vừa thô ráp lại vừa sần sùi, như một ông lão có tuổi gầy trơ xương.
Nhưng hiện tại là những sợi dây leo đen bóng còn mọc ra lá non, ánh lên sắc sáng tươi trẻ.
Độ dày mỏng của chúng không đồng đều, sợi mỏng nhất cỡ một ngón tay út nhỏ, còn sợi dày nhất còn to hơn cả cánh tay tôi.
“Tới đây chào Huyên Huyên đi.” Thế mà cô nàng lại nói chuyện với mớ dây leo màu đen kia.
Những sợi dây leo đen nhánh tựa như những con rắn từ phía sau Nhã Nhã vươn mình lên trước rồi lặng lẽ “nhìn” tôi.
Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại cho rằng chúng đang nhìn mình mặc dù chúng không hề có mắt.
Sau đó, chúng chậm rãi tiến lại gần tôi, từng chút từng chút một.
Cơ thể tôi như bị đóng băng, bởi vì tôi không khỏi nhớ đến người đàn ông vừa nãy bị quấn và treo ngược lên trần nhà!
Nhã Nhã mỉm cười:
“Đừng sợ, những sợi dây leo này là một phần trong thân thể mình, cũng giống như cánh tay cẳng chân thuộc về cậu vậy.
Lúc mình đói bụng và suy yếu, bọn chúng sẽ héo rũ như những nhành cây khô chết khao khát hút lấy sinh mệnh.
Còn khi mình ăn no rồi, chúng sẽ sinh trưởng bình thường và khỏe mạnh.”
Những sợi dây leo từ tốn chuyển động.
Có sợi tỉ mỉ quan sát tôi, có sợi ngước lên ngắm nghía tôi, có sợi lại bễ nghễ nhìn tôi.
Nhã Nhã: “Cậu sờ thử xem, nhất định bọn chúng cực kỳ thích cậu.”
“Sẽ không… sẽ không nuốt chửng mình luôn chớ?”
Nhã Nhã cười khanh khách:
“Cậu phải cảm ơn người đàn ông khi nãy.
Giờ mình no lắm rồi không ăn thêm được nữa.”
“……”
“Đừng sợ, mình không nỡ ăn cậu đâu.
Sờ một