Dịch: Amelie.Vo
Rốt cuộc tới tận mười giờ rưỡi Tử Dạ mới ăn sáng.
Cà phê cũng đã nguội lạnh mất tiêu.
Tôi hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi:
“Dây leo của Nhã Nhã lại biến thành nhành khô, mà hình dạng của chúng hết sức kỳ lạ, có chỗ phình lên như bụng rắn, như thể vừa mới nuốt một cái gì đó.
Không phải là nuốt người ấy chứ?”
Từ Dạ: “Chắc là chồng cũ của chị ta.”
!
Ừ ha.
Chồng cũ của Nhã Nhã – Hạ Gia.
Quả nhiên cô nàng đã báo được thù rồi nhỉ?
Tôi lập tức nhớ đến tiếng hú hét truyền đến từ căn gác mái mấy tháng trước đây.
“Đừng bảo với chị là Nhã Nhã vẫn luôn giam cầm và tra tấn Hạ Gia ở trên gác mái, tới hôm nay mới lôi ra ăn đấy nhé?”
“Vâng, đúng rồi.
Gã nọ bị tra tấn rất dã man, giờ bị người phụ nữ đó tiêu hóa, cũng coi như là được giải thoát.” Tử Dạ nói.Tới chiều, tôi xắn sẵn tay áo lên chuẩn bị giúp Nhã Nhã dọn phòng.
Ai ngờ lúc sang, cô nàng rót cho tôi một tách trà, những chiếc “xúc tu” đã lao động một cách cực lực.
Không bao lâu, mọi thứ được sắp xếp lại đâu vào đấy.
Thật là lợi hại hết sức! Tự dưng tôi thấy ganh tị ghê.
Tối nay cũng là ngày cuối cùng của đợt nghỉ lễ 30-4 và 1-5.
Nghĩ đến việc hôm sau phải đi làm lại, tôi chán nản lôi chai rượu gạo mua trên mạng ra, ngồi uống cùng với Tử Dạ và Nhã Nhã.
Tấm màn cửa bay phấp phới theo làn gió đầu hè ấm áp.
Nhìn dáng dấp hao hao của hai người bọn họ, tôi chợt lên tiếng:
“Mình biết hai người là chị em ruột.”
Nhã Nhã mỉm cười:
“Ồ? Sao cậu dám khẳng định vậy?”
Tử Dạ hừ một tiếng:
“Lẽ ra không cần thiết phải giấu giếm.”
Tôi: “Thì vốn dĩ nhà họ Ân cũng quá nổi tiếng rồi, chỉ cần lên mạng tìm ba từ ‘Ân Tử Nhã’ là nó sẽ hiện một đống bài viết.
Ngoài ra còn một bài báo với tiêu đề ‘Tiểu thư qua đời và thiếu gia mất tích của nhà họ Ân’, mới đăng hồi tháng một năm nay, được chia sẻ rất nhiều ở trên mạng.”
Không muốn vòng vo nữa, tôi liền đi thẳng vào vấn đề:
“Nhã Nhã, sở dĩ cậu giấu mình việc này là vì sợ mình cho rằng hai người cậu tiếp cận mình là có mục đích ư? Vậy để mình nói thẳng, dù có biết hai người là chị em ruột, thì mình cũng không nghi ngờ gì cả.
Bởi vì một người là bạn mình, còn một người là…”
Thôi xong, tự đào hố chôn thây rồi.
Tử Dạ vừa nãy hãy còn chẳng mấy hứng thú với chủ đề này, giờ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt lấp la lấp lánh.
Miệng cậu mấp máy, khẩu hình miệng rất rõ, tựa như đang kiên nhẫn dạy tôi nói ra hai từ đó.
“Người… người yêu của mình.” Tôi nói theo khẩu hình miệng cậu.
Giờ phút này, Tử Dạ vứt luôn Nhã Nhã ra sau đầu, trực tiếp nhảy qua ôm chầm lấy tôi, không ngừng cọ cọ vào mặt tôi, nhìn là biết đang mừng điên lên được.
Tôi xoa đầu Tử Dạ, đồng thời hỏi Nhã Nhã:
“Còn cậu thì sao? Cậu vẫn chưa trả lời mình làm thế nào để giúp cậu?”
Nhã Nhã cúi đầu, nhàn nhạt đáp:
“Mình tự có cách.”Từ tháng năm sang tháng sáu, tôi, Nhã Nhã và Tử Dạ đã đi đến rất nhiều nơi.
Ba người chúng tôi đi xem một bộ phim tình cảm lãng mạn.
Nhã Nhã giống hệt như Tử Dạ, biến thành một đứa nhỏ thích khóc nhè.
Chúng tôi đi đến mấy khu trò chơi để chơi hết mấy trò mà trước đây chưa chơi bao giờ.
Nhã Nhã đúng là có khiếu, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, cộng thêm sự giúp sức của mấy cái “xúc tu”, cuối cùng thắng được một đống xu cùng với ba con búp bê bự chà bá.
Chúng tôi còn đi đến tiệm sách khổng lồ.
Hai cái con người này thật khiến tôi cạn lời, quyển kia đã xem rồi, quyển nọ cũng xem qua.
Ngày 1 tháng sáu là sinh nhật của Nhã Nhã, chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu.
Những nhân viên phục vụ tại đó rất biết phối hợp với tôi và Tử Dạ, cả đám hát bài chúc mừng sinh nhật tặng Nhã Nhã.
Trên đường về nhà đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ, tôi ép Tử Dạ chơi tặng Nhã Nhã một bài.
Ai ngờ vèo một cái, Nhã Nhã đã ngồi trước một cây đàn piano cơ và đàn bài “Ánh trăng” (Clair de lune) của nhạc sĩ Debussy.
Ừ nhỉ, cô nàng từng nói rằng mình được nhận một nền giáo dục của tầng lớp thượng lưu, thực sự nghĩa là thứ gì cũng biết.
Nhã Nhã cởi bỏ đôi găng tay mỏng màu đen làm bằng vải sa tanh.
Đôi bàn tay thanh thoát lướt trên những phím đàn đen trắng.
Không biết tự khi nào, người qua đường đều dừng lại và lắng nghe giai điệu.
Đêm hôm đó, mặt trăng ló dạng ra khỏi những áng mây đen và tỏa sáng.
Ánh trăng men theo ô cửa sổ, trải dài trên tóc và dáng hình của cô.
Hình ảnh cô gái say sưa bên phím dương cầm, đàn cho chúng tôi nghe làn điệu tuyệt mỹ, hư hư thực thực tựa như là ánh trăng.Song, những ngày tháng êm ấm và an yên đó chỉ như một cái đầm nước tĩnh lặng, bề mặt thì bình hòa, nhưng ẩn sâu bên dưới là mạch nước ngầm cuồn cuộn.
Cuối tháng sáu, tình trạng của Tử Dạ ngày càng bất ổn.
Cậu không thể ngủ được, luôn trằn trọc trở mình.
Trên người cậu chi chít vết sẹo.
Và tôi biết, cậu lại đánh nhau với Nhã Nhã rồi.
Cậu khổ sở nói:
“Người phụ nữ đó lại nuốt lời rồi.
Chị ta đúng là đồ dối trá!”
“Ý em là sao?”
Tử Dạ: “Làn da dưới lớp kem nền của Ân Tử Nhã đã hóa đen rồi.
Lúc sơn móng tay tróc ra, móng tay của chị ta đều là màu đen.
Chị có ngửi được mùi hôi thối trên người chị ta không?”
“Không phải Nhã Nhã đã bảo bản thân có cách rồi ư?”
“Rõ ràng chị ấy nói chị ấy sẽ không thương tổn chị.” Bàn tay Tử Dạ nắm lại thật chặt.
“Ơ sao lại lôi chị vào?”
Tử Dạ túm lấy tôi và khẩn thiết nói:
“Không được.
Chị nhất định phải dọn đi!”
Cậu bắt đầu giúp tôi tìm phòng, tìm cả ngày lẫn đêm.
Cậu gọi hỏi rất nhiều nơi, rồi để tôi đi tới nơi xem thử.
Tôi: “Sao em không đi cùng với chị?”
Tử Dạ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Lúc này tôi mới nhận ra những địa điểm cậu lựa chọn đều cách nơi ở hiện tại những 15 cây số.
Vậy nên cậu không cách nào đi cùng tôi được!
Tôi: “Em điên rồi à! Em bị hạn chế di chuyển mà.
Em định tách ra chị ra sao? Hơn nữa, mỗi tuần chị phải cho em uống máu một lần.
Không có chị em chết rồi làm sao?”
Tử Dạ: “Tụi mình có thể gặp nhau một lần một tuần! Thể nào cũng sẽ có cách thôi!”
Tôi: “Chị không chuyển đi đâu hết!”
Tử Dạ: “Chị bắt buộc phải chuyển đi.
Ân Tử Nhã giờ đang quá nguy hiểm!”
Tôi: “Nhã Nhã là bạn của chị, chị nên ở lại giúp cậu ấy chứ không phải bỏ chạy ngay lúc nguy nan nhất! Với lại em cũng cần chị ở đây, chị không đi đâu!”
Ngày một tháng bảy, vừa tan làm về nhà, tôi liền nhìn thấy Tử Dạ đang gói ghém hành lý lại cho tôi.
Dĩ nhiên là cậu thu dọn nhân lúc tôi đi làm.
Cậu nhất quyết yêu cầu tôi phải chuyển đi liền, và thế là tôi nổi điên lên rồi cãi nhau với cậu.
Nhã Nhã khoanh tay đứng ngoài cửa nhìn hai chúng tôi.
Cô khoan thai nói:
“Huyên Huyên, cậu đã hứa với mình rằng sẽ đi tham quan khu rừng nhỏ vào tháng bảy mà.”
Kỳ thực, “khu rừng nhỏ” đó nằm đối diện trường đại học XX, cách chỗ ở của chúng tôi rất gần, đi chừng vài bước là tới.
Tôi: “Đi thôi, bây giờ tụi mình đi!”
Tử Dạ không hề phản đối, chỉ đơ người và trầm mặc.
Trong khuôn viên trường, Nhã Nhã không muốn Tử Dạ đi theo, vì vậy bèn bảo cậu đi mua nước uống.
Tử Dạ không có ý kiến gì, cứ thế đi vào siêu thị.
Tôi và Nhã Nhã chậm rãi băng qua con đường rợp bóng cây đến chỗ hồ sen.
Tiếc thay, hoa sen vẫn chưa nở, chỉ có mỗi búp non.
Dù vậy, những phiến lá sen rất đẹp, chúng xếp chồng lên nhau như chiếc váy múa nhiều tầng, trên đó còn đọng lại những giọt sương mai be bé.
Tôi cầm lấy tay Nhã Nhã và quan sát một cách cẩn thận.
Quả nhiên, dưới lớp sơn đỏ bong tróc là những chiếc móng tay đen sì.
Ngón tay của cô nàng đã hóa đen.
“Nhã Nhã, cậu nói là cậu có cách, nhưng vốn dĩ cậu vẫn chưa tìm được cách có phải không?” Tôi hỏi Nhã Nhã, cảm thấy đau lòng hết sức.
Thế nhưng cô nàng không trả lời đúng trọng tâm mà hỏi ngược lại:
“Huyên Huyên, mình đã từng nói Châu Minh Minh là kẻ đáng thương thích tự hành hạ chính mình bằng mớ hận thù mỗi ngày.
Cậu còn nhớ không?”
“Mình nhớ, tất nhiên là nhớ rồi.”
Làm sao tôi có thể quên được đoạn đối thoại lúc cô ấy nổi giận mắng Châu Minh cơ chứ! Một chữ tôi cũng không quên!
“Có bao giờ cậu tự hỏi tại sao mình lại hiểu tâm trạng của nó đến vậy không?”
Đang đi ở phía trước, Nhã Nhã quay đầu lại, nhìn tôi mỉm cười:
“Bởi vì mình và nó giống nhau.
Có một số người, à không, một số quỷ hồn, nếu như không có thù hận thúc đẩy, sẽ không có cách nào sống tiếp được.”
Tôi: “Nhưng mà, đối với Minh Minh, một mặt khác của thù hận, chính là yêu thương.”
Nhã Nhã sững sờ một chốc, sau đó khẽ cười:
“Đúng vậy, là yêu thương.
Tình yêu và lòng thù hận, dịu dàng cùng với tàn nhẫn, không phải vẫn luôn đi đôi với nhau hay sao?”
Dưới ánh trăng, cô bước về hướng “khu rừng nhỏ” mà cô đã ngóng đợi từ lâu.
Thật ra, đây chỉ là một khu rừng nhỏ rất đỗi bình thường.
Có một vài cây ngô đồng, cây phong và cây bạch quả đã già.
Nếu hiện tại là mùa thu thì ắt hẳn phong cảnh sẽ rất đẹp.
Còn bây giờ mới đầu hè, những tán lá xanh rì chen chúc ở trên đầu khẽ rung rinh trong gió.
Những