Dịch: Amelie.Vo
Bác Vinh đã dặn đi dặn lại rằng cứ cách bảy ngày phải đút cho Tử Dạ 50ml máu.
Tôi kiểm tra thời gian, bây giờ đã là 9 giờ tối ngày 3 tháng 7.
Vậy mà tôi đã hôn mê suốt hai ngày trời.
Tôi hoa mắt chóng mắt, cả người suy yếu không chút sức lực.
Trong vòng hai ngày này, tôi bắt buộc phải tìm ra Tử Dạ để cho cậu hút máu.
Trong quá trình tìm kiếm, tôi cũng phải tìm cả thức ăn và nước uống nữa.
Cố giữ đầu óc thanh tĩnh, tôi nhớ lại thời điểm mình từng lên đây.
Toàn bộ căn gác mái được chia ra làm ba phần, diện tích mỗi phần khoảng một trăm mét vuông hơn.
Ba phần được nối thông với nhau bằng hai đường hầm.
Nếu Tử Dạ vẫn ở chỗ lần trước, thì không cần tới nửa ngày là tôi sẽ tìm được cậu.
Tôi sắp xếp lại đồ đạc mang theo bên người rồi bật chế độ tiết kiệm pin trên điện thoại di động.
Túi xách tay bị rơi hỏng nên dây kéo mở không ra, mà mang theo thì cồng kềnh quá cũng không tiện.
Trong ví có chứng minh thư, thẻ ngân hàng và 425 đồng tiền mặt.
Ngoài ra còn có khăn tẩm cồn, dao gấp và một hộp thuốc mỡ để bôi vết thương ngoài da.
Tất cả những thứ này đều là Tử Dạ chuẩn bị cho tôi.
Hiện tại, tôi vô cùng biết ơn Tử Dạ đã giúp tôi bỏ con dao này vào, bởi tôi buộc phải dùng nó để phòng thân.
Khi gạt nhẹ khóa an toàn, lưỡi dao sắc bén liền lộ ra.
Chừng như chỉ cần chạm khẽ vào mũi dao hình móc câu kia, ắt sẽ phải bật máu.
Dựa theo trí nhớ, tôi tìm ra được cửa hầm hình vuông đang ẩn mình sau đống gạch vụn.
Tôi vội vã di chuyển những viên gạch sang một bên rồi xoay tay nắm hình tròn.
Cửa mở ra được rồi.
Sự việc xem ra dễ dàng hơn tôi tưởng tượng!
Tôi vác ba lô lên vai rồi chui tọt vào bên trong.
Thật lắt léo khi phải bò dọc theo đường hầm với một chiếc điện thoại soi đường bên tay trái và một con dao bên tay phải.
Đường hầm rất ẩm thấp, rêu mốc bám khắp bề mặt đường ống.
Những con côn trùng lững thững bò ngang đầu tôi.
Ôi thôi, tôi không dám ăn côn trùng đâu.
Tôi nghe thấy tiếng lộc cộc vang vọng sau lưng mình.
Trong một đường ống chật hẹp như thế này, tôi chẳng có cách nào quay đầu để nhìn lại đằng sau cả.
Không sao đâu, chắc chỉ là mấy con chuột thôi ấy.
Lần trước có một con chuột nhỏ màu hồng dọa tôi hoảng vía! Lần này tôi sẽ không sợ đâu!
Tôi cố gắng tăng tốc độ bò của mình.
Thế nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cửa hầm bị đẩy mở từ phía sau mình.
Sinh vật nọ nhanh chóng bò về phía tôi, đồng thời phát ra tiếng rít gào rợn óc!
Tôi còn chưa kịp hét lên thì đột nhiên cổ chân đã bị thứ đó túm lấy!
Kế tiếp, tôi bị kéo lùi về sau một mét!
Cái thứ chạm vào chân tôi rét buốt và mềm mềm!
Có tiếng gầm rống của một con dã thú!
Quái vật!
Là quái vật!
Tôi không cách nào phản công một con quái vật ở sau mông mình, chỉ có thể dùng chân để đá nó!
Tôi hốt hoảng bò liên tục với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cuối cùng, hy vọng cũng đã đến với tôi.
Tôi nhìn thấy cánh cửa rồi!
Lần trước tôi chỉ cần đẩy một cái là nó mở ra ngay…
Song, lần tôi dùng hết sức bình sinh…
Nhưng nó lại không hề dịch chuyển!!!
Con quái vật phía sau túm lấy chân tôi.
Một cơn đau buốt từ mắt cá chân bỗng dưng truyền đến!
Tôi trực tiếp dùng dao để phá khóa bằng toàn bộ sức lực còn sót lại của mình.
Rắc.
Sau cùng, cánh cửa cũng đã bật mở.
Tôi đạp sinh vật sau mông mình một đạp, rồi dùng hai tay lấy đà nhảy ra khỏi đường hầm.
Tiếp theo, tôi lập tức đóng cửa hầm lại.
Trong tích tắc ấy, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của con quái vật qua ánh đèn pin của điện thoại.
Đó là một người đàn ông trung niên trắng bệch và sưng phù.
Là người Địa Trung Hải với chiếc mũi củ hành và nốt ruồi trên khóe miệng.
Hắn ta bị mất tròng trắng, cả đôi mắt đều là một màu đen nghịt.
Lúc khóa cửa hầm, tôi nghe thấy tiếng kêu gào thất thanh của kẻ nọ.
Tôi hoàn toàn mờ mịt không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi kiệt quệ ngồi bệt xuống sàn nhà, cảm thấy người đàn ông này trông rất quen thuộc.
Tôi đột ngột nhớ ra những tờ thông cáo mất tích được dán khắp nơi trong khu phố.
Người trong bức ảnh thì gầy còm, còn khuôn mặt của người vừa rồi lại sưng phù, như thể bị ngâm lâu trong nước.
Mặc dù dáng dấp không giống lắm nhưng các đường nét không sai biệt được.
Phải rồi! Là người đàn ông trung niên 35 tuổi sống ở phòng 610.
Đúng lúc này, điện thoại tôi vang lên hai tiếng “ting ting”.
[Huyên Huyên thân mến.
Chúc mừng cậu đã thoát khỏi sự truy sát của “thủy quái” nhé.
Tinh khí của cái gã này khó uống cực, giống như mùi bia kết hợp với hương vị lâu ngày không tắm gội.
Vậy nên mình đã ném hắn vào trong bồn tắm một tuần, ai ngờ đâu hắn lại phồng rộp lên như một con heo nái, và bốc mùi gớm ghiếc.
Hắn đã từng cố làm hại Huyên Huyên của mình nên đã bị mình trừng phạt rồi.
Vậy thì Ân Tử Dạ ở đâu nè? Cậu tìm tiếp đi nhé *mặt cười*.]
Hơ, đừng bảo tất cả những con “quỷ” mà tôi gặp ở đây đều là NPC trong trò chơi của Nhã Nhã đấy? Nói như kiểu việc gã ấy tấn công tôi chẳng liên quan tí tẹo nào đến cô ta.
(NPC = Non-player character: Nhân vật trong game do máy điều khiển)
Tôi tiếp tục tìm kiếm Tử Dạ trong không gian này.
Rõ ràng nó khác hẳn so với những gì lần đầu tôi nhìn thấy.
Nơi này rất tiện nghi, bao gồm một phòng tắm, một nhà bếp và một tủ đông khá dài và lớn.
Tôi tốn hẳn ba mươi phút để lật tung mọi ngóc ngách lên nhưng vẫn không thấy dấu vết của Tử Dạ.
Vậy nên, tôi băng qua căn phòng và tìm đến lối vào đường hầm tiếp theo.
Tuy nhiên, cánh cửa lại bị khóa.
Ngay cả dùng dao rồi mà vẫn không mở được.
Thể lực tôi đã tiêu hao quá nhiều.
Tôi cảm thấy choáng hết cả đầu, mọi thứ trước mắt dường như tối sầm lại.
Chuông điện thoại lại kêu lên nhắc nhở:
[Huyên Huyên à, ngày mai hẵng mở cánh cửa tiếp theo đi.
Cậu đã không ăn gì hai ngày nay rồi, bổ sung một chút năng lượng nhé ~ Có món thịt kho tàu thơm phưng phức ở trong bếp.
Là mình làm đó *ứa nước miếng*.]
Quả nhiên Nhã Nhã đang theo dõi tôi.
Cô ta là một quỷ hồn, chắc hẳn làm điều đó dễ như ăn cháo.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng bị bỏ đói lâu như vậy.
Vừa nãy do căng thẳng thần kinh quá mức nên tôi quên luôn cả đói bụng.
Bây giờ, tôi vừa đói vừa khát, thậm chí dạ dày cũng đã bắt đầu co thắt.
Ly nước chanh trên bàn trông thật hấp dẫn.
Cổ họng tôi khô khốc đến mức bỏng rát.
Dù sao tôi cũng nếm qua chất độc của Nhã Nhã rồi.
Sự việc đến nước này, tôi chẳng còn sợ bị trúng độc nữa.
Tôi cầm ly nước chanh lên và nốc một hơi cạn sạch.
Sau khi uống ít nước vào, đầu óc tôi cơ hồ đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Tôi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Là mùi thịt kho.
Nước bọt ứa ra.
Tôi thấy mình thật sự sắp phát điên, bởi vì tôi đã đói lắm luôn rồi!
Sải những bước rộng đi vào trong bếp, tôi nhìn thấy một cái nồi đất tối màu đang đun trên lửa nhỏ.
Khói trắng nghi ngút bốc lên.
Tôi mở nắp nồi ra.
Wow, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, nồi thịt kho tàu đầy ắp kho với cà rốt, nước kho đang sôi sùng sục lên.
Bát đũa đã được dọn sẵn ngay bên cạnh, tôi liền hối hả ngồi ngay vào bàn.
Lý trí đang cảnh báo tôi rằng: Huyên Huyên, mày có biết đây là thịt gì không?
Song, bản năng lại thuyết phục: Cơm Nhã Nhã nấu, mày từng ăn nhiều lần rồi mà! Nếu muốn tìm Tử Dạ thì phải ăn lấy sức! Không ăn thịt thì ăn cà rốt đi!
Nghĩ vậy, tôi liền múc đầy một bát cho mình.
Tôi cắn thử miếng cà rốt, nó gần như được hầm nhừ, mang theo mùi vị của thịt kho thơm lựng.
Ngon chết mất thôi! Không thể kìm được, tôi ăn liền mấy muỗng to tướng.
Mấy miếng thịt kho nạc mỡ đầy đủ, trên bề mặt phủ một lớp đường thắng nên hương vị hẳn là cực kỳ ngon.
Nhiều lần tôi định cắn răng chịu đựng, thế nhưng cuối cùng lại không thể khống chế chính mình.
Ăn được chút gì đó, đầu óc tôi từ từ hồi phục.
Tôi bước ra khỏi bếp, định bụng nghỉ ngơi một chốc.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi tiến lại gần chiếc tủ đông khổng lồ rồi mở nắp tủ lên.
Vừa nãy tôi đã kiểm tra qua một lượt, bên trong chất đầy kem que, thịt cá tôm cua đông lạnh và những thứ tương tự.
Cơ mà tại sao người ta lại cần một chiếc tủ đông to đùng như vậy?
Tôi gạt đống thức ăn trong tủ lạnh ra rồi dùng tay bới từng chút một.
Thình lình, tôi nhìn thấy một khuôn mặt tái mét, đường nét mơ hồ, được bao phủ bởi một lớp băng vụn.
Làm sao tôi lại không nhận ra được? Hàng mày rậm, sống mũi cao, mái tóc đen…
Tôi đào người trước mắt ra, nhưng cậu chỉ còn lại một nửa cơ thể.
“TỬ DẠ! TỬ DẠ!”
Cái món thịt kho tàu hồi nãy…
Tôi nôn ngay tức khắc.
Vừa nôn vừa khóc ầm lên.
Cố gắng nôn ra hết chỗ thức ăn vừa rồi.
Tôi quỳ mọp bên cạnh tủ đông, cảm thấy đất trời như sụp xuống.
Không đúng! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh lại! Tử Dạ từng nói với tôi rồi.
Vào hôm bỏ chạy ngày 1 tháng 7 ấy, cảnh tượng ngày tận thế hẳn chỉ là ảo ảnh.
Xe của Tử Dạ bị ném từ độ cao của tòa nhà sáu tầng xuống, cũng chỉ là ảo ảnh.
Vậy thì những gì tôi nhìn thấy lúc này, nhất định là ảo ảnh!
Cho dù Ân Tử Nhã có khùng điên đến đâu thì cô ta cũng sẽ không giết chết và ăn thịt em trai ruột của mình.
Nếu đã