Mùa đông còn chưa qua, Ô Vũ đã đi.
Bệnh cảm của Bạch Dực đã sớm khỏi, nàng sử dụng phòng bếp mới, ở mùa đông lạnh lẽo không có rau dưa, dưỡng miệng Ô Vũ cực điêu luyện. Đồ ăn
muối sẵn nàng làm trong hai mùa hạ, thu phát huy công dụng đầy đủ, Ô Vũ
một ngày không ăn sẽ nhắc đi nhắc lại, cũng theo Bạch Dực dùng đủ loại
lá cây kì dị để pha trà.
Lúc đi, hắn mang theo nửa túi cải củ muối, còn thêm hai gói lá bạc hà.
Lần này đi, chính là qua hai mùa. Khi trở về, đã là đầu thu.
Không biết Bạch Dực có còn nhớ “Đầu gia” hắn hay không. Ô Vũ yên lặng nghĩ.
Lúc mùa đông, có mấy đám trộm tà tâm bất tử mò tới, các tiểu tinh
linh gia đình không giết bọn hắn, nhưng Ô Vũ không yên lòng, giúp mặt
bọn hắn biến thành đủ loại màu sắc trái cây. Vẫn là vì Bạch Dực còn phải sống ở nơi này, mới không làm cho bọn họ đứt tay cụt chân.
Nhưng lại khiến đám phụ nữ lòng mang ghen ghét cuồn cuộn kéo tới cãi lộn, thôn trường tới khuyên giải, một đống thôn dân mùa nông nhàn không có việc gì đến xem náo nhiệt.
Mọi người đều soi mói Ô Vũ bình thản ung dung, mặt không chút thay
đổi, Bạch Dực há miệng thở dốc, mặt đỏ lên cũng không nghĩ ra phải giải
thích như thế nào…
Nhưng nghĩ tới thời đại này còn ‘tẩm trư lung’, nàng cũng chỉ còn cách kiếm đường chết tử tế.
(tẩm trư lung: Hình phạt dành cho
những đôi nam nữ chưa kết hôn đã có thai, nữ sẽ bị cho vào lồng trói
heo, ném xuống nước dìm chết.)
“Này… đây là…” Nàng kiên trì nói, “Này là ‘đầu gia’ nhà ta. Đi làm bên ngoài, vừa về nhà.”
“Đầu gia” là ngôn ngữ địa phương này, ý tứ cùng “Tướng công”, “Phu quân” không khác biệt lắm.
Ô Vũ mị ánh mắt, Bạch Dực chỉ có thể cười khổ. Hắn lại không nói gì, gật gật đầu, trầm khửu tay đánh sụp cái bàn trúc, vẻ mặt bình tĩnh,
“Nội gia làm phiền các vị hương thân chiếu cố.”
Một trận này đương nhiên thoải mái vượt qua, càng không còn ai dám đến khi dễ.
Sau Bạch Dực luôn miệng giải thích, nơm nớp lo sợ nói, nàng sợ bị
tẩm trư lung. Ô Vũ ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, “Ăn cơm. Không lẽ cô
muốn đổ đồ ăn cho gà?”
Nghĩ đến gương mặt nàng ngây ngốc không hiểu, vẻ mặt hắn vốn bình tĩnh cũng thấm nụ cười.
Tâm nhãn thật không phải chỉ thiếu nửa điểm, một điểm.
(tâm nhãn: đại khái là cách nhìn nhận sự vật, sự việc, con người bằng tâm)
Đến trúc lâu, đẩy cửa ra, lại đối mặt với một cô gái trẻ. Hắn khẽ nhíu mày, cô gái còn lớn mật hơn, nhìn hắn vài lần.
“Bạch Dực.” Hắn gọi.
Ở lầu hai, Bạch Dực vén màn ngăn, thò đầu ra, đi xuống xem, “Ô Vũ!
Huynh đã về rồi? Tôi đang thu dọn quần áo mùa hè, huynh chờ tôi một
chút… Đại Nữ, qua hậu viện thu thập giúp nương muội…”
Đại Nữ lên tiếng, đi ra ngoài.
Bạch Dực xong việc, theo thang trúc đi xuống, cười hì hì, “Xong việc rồi? Tôi mới kiếm được một ít quyết gỗ dầu, pha trà không tệ… Huynh có
muốn nếm thử không?”
“Mang tới một chút.” Hắn đi theo Bạch Dực, dọc theo hành lang gấp
khúc của trúc lâu đi phòng bếp. Nàng thêm củi vào bếp, nấu nước, lại vội vàng rửa rau xanh, “Còn có một đoạn củ sen… Buổi tối ăn canh sườn nấu
củ sen nhé? Vừa vặn tôi hầm canh loãng…”
Hắn dựa vào cửa, nhìn nàng làm việc, đón lấy chén trà quyết gỗ dầu
nàng pha, “Không phải nói mọi chuyện tự mình làm sao? Sao lại mướn
người?”
Bạch Dực vùi đầu thái củ sen đáp lời, “Vương tẩu tử ở góa đáng
thương, một trai một gái đều nhỏ, lúc đầu xuân, bọn họ một nhà ba người
đều sinh bệnh, ruộng đất đều bán hết, về sau sống thế nào?” Nàng sờ sờ
đầu, “Cái kia… tôi lấy một ít tiền của huynh để thuê bọn họ… Có bọn họ
hỗ trợ, dê gà đều sinh con. Chờ tháng sau tập hợp lại bán đi là có thể
trả vào…”
Ô Vũ uống trà, không nhanh không chậm ngắt lời nàng, “Đó là tiền
cơm. Chỉ cần ta đến nấu cơm cho ta ăn, ai để ý cô dùng tiền đó như thế
nào. Ta sớm nói qua, cô không phải người có khiếu làm ruộng.”
Bạch Dực không phục, “Tốt xấu gì tôi cũng chăm sóc vườn rau!”
“Vườn rau không đến mấy chục bước, còn không biết xấu hổ khoe
khoang.” Ô Vũ lắc lắc đầu, “Cô vẫn nên thuê người chăm vườn rau đi… Khó
trách gầy như que tăm.”
“Huynh mới như đậu đũa!”
“Đừng thái thịt khô, ta không thích. Cứ ăn đồ ăn muối sẵn cô làm hai mùa trước.”
“Huynh còn đòi chọn món ăn! Muốn ăn tự mình thái cải củ mà làm, tôi còn đang canh lửa.”
Ô Vũ thực tự nhiên làm giúp. Tuy rằng lâu như vậy không gặp, lại
không cảm thấy có nửa điểm xa lạ. Đại khái là vì Bạch Dực ngây ngô lại
thiếu tâm nhãn như vậy, hắn mới có thể lần nữa trở về nghỉ chân đi?
Vương tẩu tử vừa mở cửa phòng bếp, lại thấy một cảnh khí thế ngất
trời như vậy. Bà sửng sốt một chút, câu nệ xoay người, “Lão bản, ngài đã trở lại?” Lại đập Hổ Nhi một chút, ấn đầu nó hành lễ, cùng Đại Nữ ở
phía sau nhún người, cắn môi cười nhẹ.
Ô Vũ bình thản liếc mắt một cái, gật gật đầu, “Nội gia, thịt khô đưa tẩu tử mang về ăn đi. Dù sao nàng cũng không thích ăn thịt béo.”
Bạch Dực còn đang suy nghĩ ai là “nội gia”, đã bị Ô Vũ vỗ đầu, “Ngây ngốc cái gì vậy?”
Nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lấy lá sen gói thịt khô đưa
qua. Vương tẩu tử từ chối vài lần không được, vẻ mặt đỏ bừng nhận lấy,
Hổ Nhi lập tức ôm lấy, luôn miệng nói lời cảm tạ, mừng rỡ như muốn bay
lên, khiến Vương tẩu tử tức giận lại vỗ nó vài cái.
“Thật sự là…” Vương tẩu tử ngượng ngùng, “Lão bản nương đã cho chúng ta thịt khô rồi, sao lại lấy nữa…”
“Ta không ở nhà, nội gia lại không hiểu chuyện, làm phiền Vương tẩu
tử lo lắng.” Ô Vũ vẫn thản nhiên, “Trời không còn sớm, ở đây cách thôn
một đoạn, buổi tối khó đi, không giữ lại muộn.”
Vương tẩu tử thiên ân vạn tạ rời đi, Hổ Nhi căn bản chính là chạy như điên. Chỉ có Đại Nữ, cẩn thận mỗi bước đi.
“Trúc lâu của chúng ta, đừng để cho người khác vào.” Ô Vũ quay đầu nói.
“Tôi cũng nói không cần, nhưng Vương tẩu tử chết sống cũng không cho tôi động vào dọn dẹp.” Đang xào rau, Bạch Dực cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ có thể chơi đùa ngoài vườn rau, thiếu chút nữa ngay cả vườn
rau cũng đều bị đoạt đi… Vương tẩu tử chính là quá khách khí…”
“Ta không phải nói Vương tẩu tử.” Ô Vũ tức giận trừng nàng, “Thiếu tâm nhãn!”
“A?” Bạch Dực mãn nhãn mờ mịt.
Nhưng Bạch Dực dù sao cũng không phải cổ nhân, nàng chính là không hiểu thấu đáo huyền cơ ở giữa.
Ô Vũ yêu cầu, bắt nàng hôm sau nói với Vương tẩu tử cùng Đại Nữ, đầu gia sợ ầm ĩ, liền miễn quét tước trúc lâu, không có việc gì không cần
đi vào.
Vương tẩu tử là một người thành thật, lão bản nương nói như thế nào, bà liền làm theo như thế, ngược lại mặt đỏ cười cười, kéo Bạch Dực đến
bên cạnh nhỏ giọng lặng lẽ nói, muốn nàng nắm bắt thời gian mau sinh con trai, làm cho nàng xấu hổ đỏ
mặt.
Đại Nữ cúi đầu trong chốc lát, nhìn chằm chằm bộ vòng tay ngân ti
trên tay Bạch Dực cười, “Lão bản đối với lão bản nương thật tốt, còn
tặng vòng tay bạc như vậy, thật là đẹp mắt.”
“Đã bảo hắn là không cần,” Bạch Dực gãi gãi đầu, “Làm việc không tiện.”
Nàng rất nhanh liền bỏ qua chuyện này. Trong vườn đang thử trồng rau má, nàng ngày ngày chờ mong nó có thể sống tốt. Từ nhỏ đã thích uống
nước rau má, tuy nói đã vào thu, nhưng cuối thu nắng vẫn gắt. Nấu chút
canh thanh nhiệt cũng tốt. Hơn nữa nàng thật vất vả mới mua được một ít
hạt tiêu, đang chờ nó nảy mầm…
Mỗi ngày đều có rất nhiều việc muốn làm.
Ô Vũ lười biếng đi theo phía sau nàng, có đôi khi giúp nàng làm
việc, có đôi khi cười nhạo nàng, bộ dáng nhàn nhã. Sau lại nhìn trúng
cây đại thụ trước vườn rau có mắc võng, lập tức liền chiếm lấy, mỗi ngày lúc ngủ trưa, hai người đều phải ầm ĩ một trận, Bạch Dực sẽ không tranh được với hắn.
Có hôm, không phải ầm ĩ cũng tranh được, Bạch Dực vui vẻ mới mông
lung ngủ, lại bị “tiểu tinh linh gia đình” bịt miệng, lặng lẽ đưa đến
lầu hai trúc lâu, còn cầm tờ giấy Ô Vũ đưa cho nàng xem.
Ô Vũ muốn nàng ở lại lầu hai, không được lên tiếng.
Lúc nàng đang buồn bực, cửa dưới lầu lặng lẽ mở. Vụng trộm nhìn, Ô
Vũ ngủ trên giường dưới lầu, mặt quay vào tường, người đi vào, là Đại
Nữ.
Bạch Dực đầu tiên là hoang mang, sau đó giật mình, sau đó kinh ngạc, không thể tin được. Cuối cùng Ô Vũ lạnh lùng đuổi Đại Nữ ra, đứng im
trong chốc lát, mới tung người nhảy lên lầu hai.
“Tôi…” Bạch Dực có chút choáng váng, “Tôi không có đánh mắng nàng ta.”
“Ta biết.” Ô Vũ ngồi trên sàn cùng nàng, “Tức giận?”
“Không phải.” Bạch Dực rất nhanh trả lời, “Tôi không phải… Chúng ta
cũng không phải…Nàng ta mới mười bốn tuổi a!” Nàng cảm thấy có điểm
choáng váng đầu, “Nàng ta muốn làm vợ bé của huynh… Tôi là nói, thiếp?”
“Nàng ta muốn sống tốt hơn một chút mà thôi.” Ô Vũ nhún vai.
“Như vậy mới không tốt.” Bạch Dực biến sắc, “Nàng ta không có tay sao?”
Ô Vũ thuận thế nằm trên sàn, hai tay đặt ở sau đầu thay gối đầu.”Đại khái chính là cô nghĩ như vậy, ta mới tới chỗ cô ăn cơm.” Hắn nhắm mắt
lại, rất nhanh ngủ say.
Bạch Dực đầu óc loạn thành một đoàn. Nàng đối xử với một nhà Vương
tẩu tử không tệ, nhất là với Đại Nữ, hai người các nàng đặc biệt thân
thiết. Mấy tháng này, Đại Nữ thường chỉ điểm nàng việc đồng áng, cùng
nàng đi tìm hạt giống cũng những thứ đồ ăn sơn dã quỷ quái.
Vương tẩu tử luôn gọi nàng là lão bản nương, nhưng Đại Nữ luôn gọi nàng là tỷ tỷ.
Nhưng mà, vừa mới Đại Nữ chẳng những muốn Ô Vũ thương tiếc nhiều
hơn, còn tố cáo nàng rất nhiều tội trạng, nói Bạch Dực lúc nào cũng đánh chửi, cắt xén tiền công, còn cùng nam nhân khác thật không minh bạch.
Vừa nói còn vừa kéo tay Ô Vũ.
Vì sao a?
Nói tức giận, kỳ thật chỉ có một chút. Sợ hãi còn nhiều hơn, không biết làm sao, cùng rất nhiều thương tâm.
Nhưng làm cho nàng càng thương tâm là, sau đó Đại Nữ đối với nàng
vẫn phi thường thân thiết, Bạch tỷ tỷ trước Bạch tỷ tỷ sau, một chút
cũng đều không nhìn ra được.
So với thương tâm, càng nhiều sợ hãi, phi thường sợ hãi. Lòng người biến hóa kỳ lạ đáng sợ như thế.
Nhìn Bạch Dực ăn không ngon, Ô Vũ cũng im lặng. Thuốc này có phải hạ quá nặng hay không…Nhưng thấy nàng một chút xảo trá cũng không có,
tương lai sẽ sống cuộc sống gia đình như thế nào.
Nhìn đôi tay nàng thế kia, lại biết chữ biết tính, trong nhà không
phú cũng quý, đại khái cũng chỉ có khiếu làm một thiếu phu nhân. Nhưng
sống trong nhà phú quý mà không có tâm nhãn, hẳn là phải chết không thể
nghi ngờ, so với giang hồ còn hung hiểm hơn. Thừa dịp này tìm cơ hội dạy dỗ, bằng không thật không dám đem nàng gả ra ngoài.
Nhưng nhìn nàng như vậy, lại không đành lòng. Thôi, dạy cho nàng chuyện này cũng sẽ không uổng, lại càng không phí tiền gì.
“Nếu nhìn khó chịu, vậy đuổi đi cũng tốt.” Ô Vũ thản nhiên nói,
“Thôn lớn như vậy, muốn tìm mấy người giúp có gì không dễ? Nếu không nữa thì ta sai mấy tên thủ hạ tới giúp cô nuôi gà.” ( = = sát thủ chỉ để nuôi gà thôi sao, ca có thấy quá đáng không hử)
“Vương tẩu tử tốt lắm, Hổ Nhi cũng thực chịu khó.” Bạch Dực lẩm bẩm, “Thời này nữ hài tử sao thành thục sớm như vậy… Mới mười bốn tuổi đã
nói làm vợ bé của người ta…” Nàng cắn đũa, thật cẩn thận hỏi, “Cái kia… Ô Vũ, huynh có cưới nàng ta không?”
Ô Vũ liếc mắt nhìn nàng một cái, “Loại mặt hàng này cô dám làm mối cho ta? Lấy oán trả ơn?”
Nhìn nàng ngượng ngùng, Ô Vũ tức giận giáo huấn, “Loại nữ nhân này,
không thể cùng hoạn nạn, càng không thể cùng phú quý. Cô lại không lớn
hơn nàng ta mấy tuổi, làm gì lại coi mình như bà mối? Đừng xằng bậy! Cho dù xem tư sắc…ở nơi nông thôn này, nàng ta có thể được xem như bảo bối, nhưng ở bên ngoài, làm nha hoàn cũng còn chưa đủ tư cách…”
Bạch Dực ngơ ngác chỉ vào chóp mũi chính mình. Nàng so với Đại Nữ còn lớn hơn… Năm nay đã hai mươi lăm !
“Mau ăn cơm của cô.” Ô Vũ có vẻ đã bớt tức giận, “Ta vừa không muốn
cho con làm sát thủ, cũng không muốn để nữ nhi gả cho sát thủ. Cho nên
ta kiếp này quyết không nạp thê thiếp, đừng linh tinh. Nhưng nếu cô có
đối tượng vừa ý… ta sẽ giúp cô chuẩn bị đồ cưới.”
“Tôi không lấy chồng.” Bạch Dực sắc mặt đanh lại, tâm tình càng ác
liệt.”Bà mối còn có chút tiền đồ, lấy chồng thì không. Đừng quan tâm…Ăn
cơm của huynh đi.”