Ngày đó Bạch Dực xoay quanh công việc.
Nàng vẫn thường nấu cơm, nhưng lại không biết cách nấu bằng bếp củi. Bất quá nàng từng dùng bếp gas nấu cơm thành công, trải qua mấy năm nay tôi luyện, cũng đã có thể khống chế lửa. Dựa vào trí nhớ, làm ra hai
cái thùng, nấu được cơm cũng không khác mấy so với nồi cơm điện.
Cũng là dựa vào kinh nghiệm đó, nàng rốt cục suy ra cách nấu gạo nếp mà trước kia chỉ nhìn chứ chưa từng động tay vào làm. Một nồi gạo nếp
sáng trong, mùi truyền thật sự xa, làm cho phía sau nàng, Thập Nhất cùng Thập Lục phải chịu sự thống khổ lại ngọt ngào dày vò.
Nơi nàng sống cùng ông bà khi còn nhỏ, là một thôn tạp cư, có cả
người Amis. Từ nhỏ đã nhìn thấy thẩm thẩm Amis ở cách vách làm lễ mừng,
tiết Trung thu đối với nàng mà nói, không phải ngày ăn bánh Trung thu,
mà là tiết khánh ăn gạo nếp, cơm canh cá, thịt lợn rừng cùng uống rượu
nếp, mọi người khiêu vũ ca hát.
Một thùng cơm gạo nếp là để ăn trực tiếp, một thùng khác là để làm
rượu gạo. Hai kẻ phía sau sức lao động thực không giống với người
thường, làm cho nàng bớt lo rất nhiều.
Chờ khi Ô Vũ trở về, trăng đã lên đầu cành cây, nàng thu xếp một bàn đồ ăn cùng rượu, để khi Ô Vũ tắm rửa xong ngồi xuống, có chút kinh hỉ.
Bạch Dực cười meo meo tự mình làm mẫu lấy tay ăn cơm gạo nếp như thế nào. Trước tiên nắm thành một nắm nhỏ, ăn cùng đồ ăn. Vì phong vị độc
đáo của bữa tiệc mừng kiểu người Amis này, Thập Nhất cùng Thập Lục đã
đặc biệt đi săn lợn rừng.
“Nếu không quen, huynh cứ để trong bát ăn cũng được.” Bạch Dực tiếp
đón, “Bất quá cơm gạo nếp không dễ tiêu hóa, ăn chậm chút nha.”
“Không cần, ăn như vậy mới có hương vị.” Ô Vũ ăn một miếng cơm gạo nếp, lại ăn một miếng thịt lợn rừng, “Ăn ngon thật.”
“Muội làm chỉ là tàm tạm, thẩm thẩm ở cách vách nhà muội trước kia
mới là lợi hại.” Bạch Dực vui vẻ giúp Ô Vũ châm rượu, “Kỳ thật còn thiếu một món, nhưng trong rừng này không kiếm được… Nếm thử canh cá, muội
mất rất nhiều công làm nha! Muội biết huynh không thích ăn gừng, muội bỏ giúp huynh rồi…”
“Ta tự làm được mà.” Hắn trái lại múc canh cá giúp Bạch Dực, nghe
nàng vui vẻ kể mấy chuyện vụn vặn trong lễ hội thu hoạch của người Amis.
Tâm thoải mái, không khỏi uống nhiều hơn mấy chén rượu gạo. Bạch Dực cảm xúc dâng cao dị thường, thừa dịp say rượu, còn hát một bài hát của
người Amis mà nàng không hiểu ý nghĩa ca từ lắm, tiếng ca phi thường to
rõ, dưới trăng tròn du dương mà trong suốt.
Hát một lần lại một lần, một lần lại một lần. Khó khăn dừng lại,
nàng cười nói với Ô Vũ, “Kỳ thật muội cũng không hiểu ý tứ ca từ, nhưng
nghe Amis thẩm thẩm nói qua, đây là bài hát mà họ thường hát khi uống
rượu, khiêu vũ cùng bạn bè.”
Cười cười, nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thấy nàng như vậy, Ô Vũ vội đỡ lấy nàng.”….Bạch Dực.”
“Ô Vũ…” Nàng càng lúc càng khóc nhiều, cuối cùng oa oa khóc lớn, “Muội nhớ ông bà, nhớ bố mẹ…muội nhớ nhà… muội rất nhớ nhà!”
Rốt cuộc không trở về được. Không biết lễ mừng Trung Thu ở nhà thế
nào, không biết ngày đó ông bà có đi khiêu vũ, hát ca với những người
Amis không, nàng vẫn còn một bộ quần áo của tộc Amis để ở nhà ông bà…
Rốt cuộc không trở về được.
Ô Vũ không nói gì thêm, chỉ ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng. “Khóc đi… Không sao. Muốn khóc thật lâu đi? Yên tâm khóc… “
Bạch Dực khàn cả giọng khóc đến hết lực, cuối cùng chỉ có thể khóc nức nở, sau khi kiệt sức mới từ từ ngủ.
Chờ nàng ngủ say, Ô Vũ vẫn còn ôm nàng một hồi lâu, nhìn trăng tròn thì thào, “Không phải đi về…Ta chăm sóc nàng.”
Trung thu khóc nháo một hồi, khi tỉnh lại, Bạch Dực vô cùng ngượng
ngùng, nàng không quen uống rượu, đau đầu kịch liệt, đang xoa đầu kêu
ca, lại vừa vặn nhớ tới một trận xấu hổ đó.
Từ sau chuyện Đại Nữ, tuy rằng lại mướn mấy hộ làm việc, nhưng rốt
cuộc cũng không ai dám bước vào trúc lâu. Nàng say rượu rối tinh rối mù, chỉ có Ô Vũ vẻ mặt bình tĩnh chiếu cố nàng.
Thấy hắn thần sắc như thường, Bạch Dực lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Lại không biết biểu hiện của nàng, đã sớm làm cho Ô Vũ cười thầm đến ngất
trời, chỉ là người ta dù sao cũng là một sát thủ tinh anh, khống chế
biểu tình so với ăn cơm còn dễ hơn, cô nương Bạch Dực thiếu tâm nhãn này tự nhiên là không nhận ra.
Đợi cho sau khi Bạch Dực tỉnh rượu, nàng lại hứng thú sôi nổi, thu xếp đồ ăn, bưng trà nấu cơm, đối với Ô Vũ vô cùng tốt.
Hắn cũng thư thư phục phục, thoải mái nhận lấy. Giúp đỡ trong phòng
bếp, sửa sang nóc nhà trước nhà sau, không có việc gì thì tới hậu viện
chẻ củi, làm đủ công việc của một đầu gia.
Ở chung hai năm, tuy nói chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều,
nhưng hắn cũng hiểu được tính tình Bạch Dực. Nhưng nàng khóc lớn một hồi như vậy xong lại ân cần, ngược lại làm cho hắn có chút khó hiểu. Nghĩ
rằng nàng có việc muốn nhờ, nhưng cô nương này thật sự thiếu tâm nhãn,
nói bóng nói gió lại không hiểu, làm cho hắn không biết nên khóc hay
cười, đơn giản đành hỏi trực tiếp.
Nghĩ đến hẳn cũng không phải là việc gì lớn. Vinh hoa thì không
được, nhưng phú quý có lẽ cũng có thể sánh với tiêu chuẩn tôn thất, chỉ
cần nàng nguyện mở miệng, chuyện gì cũng có thể được.
Lại nói tiếp, Ô Vũ là đứa nhỏ mâu thuẫn. Tâm cơ chồng chất, hắn ngại gần; nữ tử giang hồ, hắn ngại có phỉ khí; đoan trang hiền thục, hắn cảm thấy giống như đầu gỗ; kiên cường ngại mạnh mẽ, nhu nhược ngại vô dụng; cầu hắn, hắn hận không có cốt khí, không cầu hắn, hắn lại cảm thấy là
giả thanh cao. (hự, ca thực quá mâu thuẫn a)
Cũng là do hắn cả đời đều lăn lộn trong âm mưu, tâm kế biến hóa, nữ
tử trong tộc đều có bảy tám trăm bộ mặt, tâm địa rắn rết. Nữ tử bên
ngoài, phú quý cũng có gia đấu, cung đấu, bần cùng cũng có tâm kế, dùng
mọi sức lực để leo lên địa vị cao hơn, vô tâm kế chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng khóc sướt mướt… Làm cho hắn cảm thấy thực phiền.
Tính cách soi mói từng chút một này, gặp được Bạch Dực, cơ hồ đều đã quên. Chỉ cảm thấy nàng thuận mắt thoải mái, còn có chút kì quái, cũng
không van cầu hắn, cho nàng cái gì, đều sẽ nhớ kĩ, một xu cũng không
tính sai.
Cô
nương ngốc, lại khiến người ta không thể bớt lo.
Bạch Dực nghe hắn hỏi, lại nhăn nhó thật lâu, thấy Ô Vũ dần dần nhíu mi, mới lắp bắp nói, “…Muội trước kia… vị hôn phu cũ thường nói ‘về
sau’. ‘Về sau’ sẽ mua phòng ở, đón ông bà, ba mẹ đến Đài Bắc sống cùng
muội, sẽ hiếu thuận với bọn họ…” vẻ mặt nàng dần dần bi thương, “Trên
thực tế, không có ‘về sau’? Muội chưa hề rót một chén nước cho ba mẹ
uống, nấu một bữa cơm cho ông bà ăn…”
Nàng miễn cưỡng nói, ẩn ẩn mang theo tiếng khóc, “Căn bản là không
có ‘về sau’. Muội…muội…muội thà rằng hiện tại đối với huynh thật tốt, đỡ phải không có ‘về sau’… Công việc của huynh mạo hiểm cao như vậy… Muội
không muốn ‘về sau’ hối hận…”
Ô Vũ khó chịu.
Nói mất hứng thì không phải. Bạch Dực để ý hắn như vậy, thực khiến
hắn lòng như mở hội. Nhưng nếu nói là cao hứng, không tính nàng đã có
giác ngộ của quả phụ, lại còn xếp hắn ngang hàng với các trưởng bối… quả thực khiến hắn dở khóc dở cười.
Tâm tình thực phức tạp, cuối cùng chỉ có thể chuyển thành buồn bực.
Thấy nàng vẫn còn khóc, lại càng giận, liên tục nói hơn mười từ “Ngu ngốc” mới hết giận. Nhìn nàng khóc mặt mũi nhăn nhó, vẻ mặt khó hiểu,
thực làm cho hắn càng thêm đau đầu.
Làm sao có thể thích một cô nương ngốc như vậy? Hắn nặng nề thở dài, đưa cho nàng một chiếc khăn, “Được. Ta đã biết.” Bất đắc dĩ nở nụ cười, nhu nhu tóc nàng.
Đây là ngờ nghệch tới mức nào a… Ngẫm lại, sau lưng hắn toát ra một
tầng mồ hôi lạnh. Khi đó cho nàng hai mươi lượng bạc, liền ném đó mặc kệ một năm, cư nhiên tay chân vẫn đầy đủ, cũng không đói chết, càng không
phải đi làm ăn mày hoặc bị người ta đem bán, thật sự là vận khí. Này chỉ có thể nói là “Ngốc nhân có ngốc phúc”..
Rõ ràng biết chữ biết tính, xem những giờ giấy nàng viết, chữ nghĩa
trật tự rõ ràng, những lúc không có việc gì hắn đều lấy ra xem, cân nhắc về sau biên soạn độc kinh liền chiếu theo chương trình này của nàng.
Nhưng vì sao lại thiếu tâm nhãn như vậy, giống như mọt sách.
“Đừng khóc, ta sẽ không mặc kệ nàng.” Hắn ôn nhu hiếm thấy, “Nàng là bạn gái ta mà.”
Mỗi lần nhắc tới ba chữ này, gương mặt Bạch Dực liền đỏ lên, hoang
mang rối loạn, làm cho lại hắn cười thầm một trận trong bụng. Hồng nhan
tri kỷ thanh sam chi giao? Hù ai a… =))
Hắn tuy rằng không rõ phong tục phiên bang, nhưng đại khái cũng có
thể đoán được, có lẽ không khác biệt lắm với hôn ước. Nha đầu ngốc này
giấu diếm, còn tưởng rằng ta không biết.
“Ta là gì của nàng?” vẻ mặt hắn bình tĩnh, thú vị nhìn nàng.
Bạch Dực xấu hổ đến tay chân luống cuống, ánh mắt mơ hồ mở ra, “Bạn…bạn trai…”
“Là như thế này a…” Thanh âm Ô Vũ trầm thấp, gật gật đầu, “Thì ra ta là bạn trai của Bạch Dực.”
“Muội…muội…muội…” Bạch Dực nhảy dựng lên, “Muội đi nấu cơm!” xoay người bỏ chạy.
Vừa ăn xong cơm trưa, sao đã nấu cơm?
Ô Vũ rốt cục không nhịn được, cất tiếng cười to.
***
Hắn cùng Bạch Dực ngồi trong trúc lâu, Bạch Dực vừa hoàn thành quyển thứ nhất trong bộ sách thực vật. Trước kia khi chưa xong, hắn thường có hứng thú lật xem, hiện tại sách đã xong, hắn ngược lại, lại thật lâu
không chạm tới một tờ.
Bạch Dực vừa nhỏ giọng hát khẽ, vừa vẽ lá cây, thỉnh thoảng cầm thước đo, vẻ mặt thực nghiêm túc.
Thật sự phải để nha đầu ngốc này ở đây liền ba năm?
Hắn vừa nhận được một nhiệm vụ lớn, độ nguy hiểm rất cao, ba năm có
thể hoàn thành đã là rất tốt rồi. Những người khác không nhận nổi, chỉ
có thể giao cho hắn.
Chung quy, hắn vẫn là đệ tử của Đoạt Thiên Tông Lỗ Thị, không thể nào cự tuyệt.
Trong tộc đã phi thường bất mãn với sự kiệt ngạo của hắn, nhưng hắn
là sát thủ lợi hại nhất, cơ hồ không có kẻ nào có thể áp chế được hắn.
Hắn ngang nhiên tránh tiếp xúc với mọi người, trong tộc lại không cách
nào xử lý hắn, ngoài mặt không dám động, nhưng lại không ngừng ngầm dùng thủ đoạn. Loáng thoáng tựa hồ có chút phát hiện ra sự tồn tại của Bạch
Dực.
Ẩn kì đi theo hắn, cơ hồ đều là tiếp nhận việc hộ vệ, mỗi người đều
hiểu được hắn luôn đơn độc giết người, ẩn kỳ này chỉ là bài trí, hắn
cũng không cố ý dạy dỗ. Một lần, hai lần, ẩn kỳ có thể đối phó, ba lần,
bốn lần? Năm lần, sáu lần? Xa luân chiến thì sao?
Nhất định không thể.
“Bạch Dực,” hắn gọi.
Nàng ngẩng đầu, ý cười trong suốt, “Chuyện gì?”
“Theo ta đi đi.” Đáy lòng hắn đã chuẩn bị phải nói với nàng thế nào, lý do cùng khuyên nhủ đều chuẩn bị thực cẩn thận.
“Được.” Nàng gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục vẽ lá cây của nàng.
Ô Vũ buồn bực.
Nhịn không được mắng, “Được cái gì mà được? Nàng cũng không hỏi ta đưa nàng đi đâu sao, nếu đem nàng đi bán thì sao? !”
Nàng hơi giật mình, “Huynh sẽ sao?” Lại tự lắc đầu, “Làm sao có thể, thiếu chút nữa bị huynh hù. Muội bán không đáng giá…”
“Ngu ngốc!” Ô Vũ càng tức, “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!”
“Đang êm đẹp sao huynh lại mắng người?” Bạch Dực cũng phát hỏa, “Huynh mới là ngu ngốc! Cả nhà huynh đều là ngu ngốc!”
“… … …”