Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Cảnh Ngôn nghiêm túc nhìn Lưu Đại Toàn.
Phản ứng của Lưu Đại Toàn làm Cảnh Ngôn bất ngờ, từ hôm qua gặp gã, ấn tượng về người này là gan nhỏ sợ phiền phức, có chút khôn ngoan, một mức nào đó có thể ẩn giấu cảm xúc của mình.
Còn một điều nữa là ở vùng hỗn loạn như Hắc Phong trấn nhưng Lưu Đại Toàn không làm chuyện ác, tuy không thuộc loại người lương thiện cũng không là kẻ đại gian đại ác.
Bây giờ vì nữ nhi của mình, Lưu Đại Toàn dám đứng ra quát lớn với ba vị đương gia Thiên Lang bang, chủ quản Ngụy gia ngồi đối diện.
Cảnh Ngôn cảm thấy mình đã coi thường Lưu Đại Toàn.
Cảnh Ngôn giật mình qua đi cười nói với Lưu Đại Toàn:
- Lưu gia chủ đừng kích động, nữ nhi của Lưu gia chủ sẽ rất an toàn.
Cảnh Ngôn đổi đề tài:
- Lưu gia chủ, Ngụy gia xếp hạng mấy trong gia tộc lớn Đoan Dương thành?
Thân thể mập mạp run run, mắt Lưu Đại Toàn đỏ ngầu. Quát lớn xong Lưu Đại Toàn không tin được việc mình đã làm, gã chưa từng tưởng tượng mình sẽ có sự can đảm như thế. Nhìn mấy người mặt đen thui phía đối diện, Lưu Đại Toàn phập phồng lo sợ.
Nhưng bọn họ muốn hại nữ nhi của gã thì chắc chắn gã sẽ liều mạng với họ.
Nghe Cảnh Ngôn hỏi, mí mắt Lưu Đại Toàn giật giật:
- Ngụy gia có thể xếp hạng bảy, tám trong gia tộc lớn Đoan Dương thành, giục ngựa cũng không bằng Cảnh gia.
Lúc này Lưu Đại Toàn đã bất chấp, dù sao chuyện này sẽ không dàn xếp êm thấm. Mới rồi Lưu Đại Toàn đã hét lên sẽ liều mạng với đối phương, hoàn toàn đắc tội đám khốn kiếp ngồi đối diện. Nên Lưu Đại Toàn nói Ngụy gia giục ngựa không đuổi kịp Cảnh gia bằng giọng nhẹ nhàng nhất, gã cũng nói thật.
Nghe Lưu Đại Toàn trả lời, Cảnh Ngôn thầm hiểu. Hắn không rành Đoan Dương thành nhưng biết tình hình tổng thể giống như Đông Lâm thành, hai thành thị này thuộc loại nhỏ yếu trong địa vực Lam Khúc quận.
Ngụy gia chỉ xếp hạng bảy, tám trong Đoan Dương thành, đặt ở Đông Lâm thành chỉ miễn cưỡng xếp vào gia tộc hạng hai. Trong gia tộc thế này cùng lắm có hai, ba võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Cảnh Ngôn nhìn chăm chú vào Ngụy Trùng Dương sắc mặt âm trầm, lạnh lùng cười:
- Ngụy Trùng Dương, ngươi nên biết câu họa từ miệng mà ra. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, lập tức xin lỗi Lưu gia chủ sau đó biến về Đoan Dương thành, ngoan ngoãn ở trong đó đi, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội trở lại!
Cảnh Ngôn đã động sát tâm.
Mắt Ngụy Trùng Dương rực sáng, cũng đứng dậy.
Làm chủ quản Ngụy gia, dù ở trong Đoan Dương thành cũng ít ai dám không nể mặt Ngụy Trùng Dương, gã chưa từng bị nhục nhã thế này. Đối phương chỉ là nít ranh chưa mọc đủ lông cánh, nếu Ngụy Trùng Dương nín nhịn cơn tức này thì không bằng tìm tảng đá đâm chết cho rồi.
Ngụy Trùng Dương bùng cháy lửa giận, nguyên khí dâng lên, gã chỉ vào Cảnh Ngôn, há mồm:
- Tiểu tạp chủng, ngươi...!
Ngụy Trùng Dương không thể mắng hết câu, vì khi gã nói ra ba chữ ‘tiểu tạp chủng’, Cảnh Ngôn đang ngồi trên ghế bỗng vọt lên.
Tiểu tạp chủng?
Ba chữ kia là nghịch lân của Cảnh Ngôn.
Từ khi Cảnh Ngôn sinh ra chưa từng gặp mẫu thân, lúc hắn còn bé xíu có gia gia là tộc trưởng Cảnh gia nhưng bên ngoài một số người chửi lén sau lưng hắn. Ba chữ đó như cái gai đâm sâu trong lòng Cảnh Ngôn.
Bây
giờ Ngụy Trùng Dương dám mắng ba chữ kia, làm sao Cảnh Ngôn nhịn được?
Lưu Quang kiếm rút ra, kiếm quang đáng sợ nhanh như tia chớp quét hướng Ngụy Trùng Dương.
Cảnh Ngôn trầm giọng quát:
- Chết!
Kiếm quang khủng bố bộc phát uy năng đáng sợ trong không gian này.
Chỉ chớp mắt kiếm quang đã đến trước mặt Ngụy Trùng Dương.
Ngụy Trùng Dương đâu ngờ Cảnh Ngôn đột nhiên ra tay, khi gã cảm giác uy năng kiếm quang, lời chưa mắng hết bị nuốt ngược lại vào họng. Ngụy Trùng Dương kinh hoàng vận chuyển nguyên khí toàn thân, rút vũ khí ra muốn ngăn cản.
Nhưng đừng nói Ngụy Trùng Dương không ngờ Cảnh Ngôn sẽ ra mặt ra tay, dù gã biết trước, võ giả cửu trọng thiên như gã có thể cản lại kiếm của Cảnh Ngôn sao?
Chuyện đó là không thể nào.
Xoẹt!
Kiếm quang tước cổ Ngụy Trùng Dương như cắt đậu hủ.
Động tác huơ kiếm của Ngụy Trùng Dương chững lại, tròng mắt di chuyển từ từ, môi mấp máy muốn nói gì nhưng gã không nói nên lời.
Cổ họng Ngụy Trùng Dương phát ra âm tiết đơn:
- A... a...
Phập!
Đầu rơi khỏi cần cổ lăn thật xa dưới đất đến dưới chân tam đương gia Thiên Lang bang Đan Hùng mới ngừng lại. Mắt Ngụy Trùng Dương trợn to in dấu kinh hoàng ghê người.
Từ lúc Cảnh Ngôn ra tay đến Ngụy Trùng Dương chết chỉ trong chớp mắt, thậm chí không đến một giây.
Những người có mặt, bao gồm ba vị đương gia Thiên Lang bang không phản ứng lại.
Cả quảng trường tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió rít gào bên tai mọi người.
Mấy giây sau đại đương gia Miêu Việt lấy lại tinh thần, kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi Ngụy chủ quản!
Xảy ra chuyện lớn!
Miêu Việt không bao giờ ngờ võ giả trẻ tuổi trông rất bình thường này sẽ đột nhiên bùng nổ nhanh gọn giết Ngụy chủ quản. Võ giả trẻ tuổi này sao làm được? Hắn dựa vào cái gì có thực lực trong thời gian ngắn đánh chết Ngụy chủ quản?
Ngụy chủ quản là nhân vật gì? Chủ quản của Ngụy gia gia tộc lớn Đoan Dương thành, có thực lực Võ Đạo cửu trọng thiên. Người bình thường muốn giết võ giả như Ngụy chủ quản là vô cùng khó khăn, muốn một chiêu đánh chết gã ít nhất phải là cường giả Tiên Thiên cảnh.
Người ổn trọng như Miêu Việt lúc này cũng dao động cảm xúc mãnh liệt.
Miêu Việt không thể tin võ giả trẻ tuổi trước mặt mình là Tiên Thiên cảnh, hắn có thể giết Ngụy Trùng Dương có lẽ vì tu luyện bí pháp nào đó khi bùng nổ tốc độ siêu mau. Ngụy Trùng Dương chưa kịp chuẩn bị nên mới bị hắn đánh chết.
Nhưng xem uy năng ẩn chứa trong kiếm quang thì võ giả trẻ tuổi này thực lực tuyệt đối không yếu, tu vi cỡ cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên.