Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Liên tục mấy kiếm quang đâm vào phần xương mềm của Hỏa Vân Thú, nó hét thảm, thân hình đỏ khổng lồ ngã xuống đất phát ra tiếng rầm thật lớn.
Cảnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chém giết linh thú bát giai đối với hắn bây giờ không dễ dàng. May mắn có võ học thân pháp Thiên Không Chi Dực, nếu không dù Cảnh Ngôn thăng cấp Tiên Thiên cũng rất khó đánh chết linh thú bát giai Hỏa Vân Thú.
Cảnh Ngôn cảm thấy võ học thân pháp Thiên Không Chi Dực thật mạnh, may mắn lúc trước Thiên Thủy nhắc nhở hắn chọn Thiên Không Chi Dực. Loại võ học này hữu dụng hơn võ học thượng phẩm hay thậm chí là võ học cực phẩm.
Chợt con ngươi Cảnh Ngôn co rút:
- Hưm? Hồn... hồn tinh?
Cảnh Ngôn thấy một viên hồn tinh chậm rãi bay lên từ thân thể Hỏa Vân Thú đã chết. Hồn tinh to cỡ nắm tay tỏa màu đỏ thắm, từng lũ năng lượng dao động lấy hồn tinh làm trung tâm khuếch tán không gian xung quanh.
Cảnh Ngôn không dám tin vào mắt mình, hắn không ngờ sẽ đột nhiên có được hồn tinh:
- Ha ha ha! Vận may của ta tốt quá!
Đấy là hồn tinh!
Còn là hồn tinh sinh ra trên người linh thú cao cấp.
Xác suất hồn tinh xuất hiện cỡ một phần vạn, nghĩa là bình thường phải giết một vạn con linh thú mới được một viên hồn tinh, rất khó kiếm.
Cảnh Ngôn đi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm gần một tháng, hắn giết linh thú cộng lại chưa đầy trăm con. Hắn giết một ít linh thú sau đó được một viên hồn tinh vô cùng quý giá trên người linh thú bát giai Hỏa Vân Thú, vận may chỉ có thể hình dung bằng từ nghịch thiên.
Cảnh Ngôn cười một tiếng, nhanh nhẹn cất đi hồn tinh. Cảnh Ngôn cảm ứng năng lượng ẩn chứa trong hồn tinh, chắc là một viên hồn tinh cao cấp, hơn xa hồn tinh cấp thấp hắn chiếm được trong người Phong Ảnh Lang ở Hắc Thạch sơn mạch.
Cảnh Ngôn không kiềm được kích động.
Có viên hồn tinh này Cảnh Ngôn có thể trùng kích cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, thậm chí là Tiên Thiên hậu kỳ trong thời gian ngắn.
Cảnh Ngôn cảm thấy nếu hắn có thực lực Tiên Thiên đỉnh thì có lẽ sẽ đấu cứng với Cảnh gia chủ Đạo Linh được.
Khi đó Cảnh Ngôn sẽ chính thức báo thù!
Ánh mắt Cảnh Ngôn nghiêm nghị:
- Không lâu nữa!
Cảnh Ngôn đã dùng một viên hồn tinh cấp thấp, hắn biết sử dụng hồn tinh tu luyện thì tốc độ kinh khủng cỡ nào.
Cảnh Ngôn nhanh chóng hái tám gốc Tử Huân Hoa mọc trong khu vực này cất vào tu di giới chỉ.
Cảnh Ngôn lẩm bẩm:
- Ta điều chiết ra loại dược tề này nên bán với giá bao nhiêu?
Phối chế dược tề này cần các loại linh thảo, trừ Tử Huân Hoa ra tổng cộng cần hai ngàn khối linh thạch.
Giá thành không cao, sau khi phối chế ra dược tề đem đi bán hay đấu giá thì giá trị sẽ lên gấp mười lần, đây là con số bảo thủ.
Tại sao?
Vì nó là dược tề phụ trợ võ giả cửu trọng thiên thăng cấp Tiên Thiên.
Mỗi thế lực gia tộc Đông Lâm thành làm ví dụ, có gia tộc nào không hy vọng trong gia tộc của mình xuất hiện càng nhiều võ giả cảnh giới Tiên Thiên? Cảnh giới Tiên Thiên là sức chiến đấu mạnh nhất trong gia tộc, nếu có quá ít võ giả cảnh giới Tiên Thiên thì gia tộc này có nhiều võ giả tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên cũng không thể nào trở thành gia tộc lớn, đừng mơ đứng vững gót chân trong một thành phố.
Võ giả cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên không chịu nổi một kích trước mặt võ giả cảnh giới Tiên Thiên. Dù mười mấy võ giả cảnh giới cửu trọng thiên liên hợp lại tấn công một cường giả Tiên Thiên, cuối cùng bị diệt từng phần rất có thể là phe võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên.
Trên thế giới này cũng có người giống như Cảnh Ngôn ở cảnh giới Võ Đạo cửu
trọng thiên có thể đấu cứng với võ giả cảnh giới Tiên Thiên, nhưng rất ít ỏi, nếu không hắn đã chẳng được gọi là biến thái, quái thai.
Có thể tưởng tượng cao tầng các gia tộc khi xác định dược tề do Cảnh Ngôn phối chế có hiệu quả khủng bố kinh người đó, bọn họ sẽ không tiếc mọi giá giành giật dược tề.
Trong gia tộc thêm một võ giả cảnh giới Tiên Thiên thì thực lực tổng thể sẽ tăng lên mảng lớn.
Trong Đông Lâm thành, một gia tộc nhỏ có một võ giả cảnh giới Tiên Thiên tọa trấn thì miễn cưỡng đứng vững gót chân, nếu có hai võ giả cảnh giới Tiên Thiên tọa trấn, gia tộc nhỏ này sẽ có địa vị không thấp trong thành phố.
Gia tộc của ngươi không giành lấy dược tề thì gia tộc đối thủ sẽ chiếm được dược tề bị người buông tay, gia tộc đối thủ có được dược tề có thể trong thời gian ngắn tạo ra một cường giả Tiên Thiên. Nếu ngươi tranh giành thì xác suất đối thủ có được dược tề sẽ giảm thấp.
Đám cao tầng gia tộc hiểu rõ đạo lý đó.
Cảnh Ngôn sung sướng cất tám gốc Tử Huân Hoa vào, cũng thu luôn xác Hỏa Vân Thú. Sau khi xác định khoảnh đất này không có tài nguyên đáng giá nào khác, Cảnh Ngôn chuẩn bị rời khỏi Tội Ác Hiệp Cốc.
Thùng!
Thùng thùng thùng!
Cảnh Ngôn đang định đi chợt từ sâu trong hiệp cốc truyền ra chấn động kinh người, còn có tiếng vang khủng bố.
Thanh âm dao động tần suất càng lúc càng cao, mỗi lần thanh âm vang lên là Cảnh Ngôn cảm giác nó càng gần mình hơn.
Cảnh Ngôn biến sắc mặt, hồi hộp nhìn hướng phát ra thanh âm:
- Cái quỷ gì?
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lần này Cảnh Ngôn cảm giác thanh âm cách mình rất gần, cỡ ngàn thước. Cảnh Ngôn thấy sương trắng thay đổi, vốn sau khi hắn và Hỏa Vân Thú kết thúc chém giết thì sương mù lại bủa giăng, bây giờ sương mù sôi trào kỳ lạ.
Cảnh Ngôn cau mày:
- Tốc độ thật nhanh, chẳng lẽ là linh thú mạnh nào xuất hiện?
Vèo!
Cảnh Ngôn không chút do dự vận chuyển Thiên Không Chi Dực lao nhanh đi cửa hiệp cốc.
Mặc kệ thanh âm kia phát ra từ thứ gì thì Cảnh Ngôn tuyệt đối không thể đối kháng lại, hắn biết rõ điều đó. Không nhìn thấy bằng mắt, chỉ qua chấn động truyền từ không khí Cảnh Ngôn đã biết thứ phát ra tiếng vang lớn không phải một con Hỏa Vân Thú bát giai làm được. Cảnh Ngôn cảm thấy thứ kia ít nhất là linh thú cửu giai, hay là quái vật đáng sợ vượt qua cửu giai.
Nếu Cảnh Ngôn tiếp tục ở lại tại chỗ chẳng khác nào tự tìm chết.
Đùng!
Đùng đùng đùng!
Tiếng động lớn như giòi trên chân bám sát.
Cảnh Ngôn nét mặt sa sầm nói:
- Chết tiệt, đây rốt cuộc là cái gì mà tốc độ mau đến thế?
Hân hoan vì giết Hỏa Vân Thú được đến hồn tinh màu đỏ, tám gốc Tử Huân Hoa lúc này biến mất.
Cảnh Ngôn đã vận chuyển Thiên Không Chi Dực đến cực hạn vẫn nghe thấy thanh âm càng đến gần hơn, tức là thứ phát ra thanh âm mau hơn hắn dốc hết sức thi triển Thiên Không Chi Dực.