Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Lòng Cảnh Ngôn lạnh lùng đóng băng sau đó lửa cháy hừng hực.
Bắt cóc Lưu Hiểu Nguyệt còn khống chế sản nghiệp của ta trong Hắc Phong trấn? Ha ha, Cao Nham muốn tự sát sao?
Mắt Cảnh Ngôn lóe tia sáng lạnh băng.
Trưởng trấn Hắc Phong trấn tên Cao Nham chắc chắn biết thân phận của Cảnh Ngôn, nếu đã biết còn làm chuyện như vậy tức là không thèm để hắn vào mắt, cũng không ngán Cảnh gia Đông Lâm thành sau lưng hắn. Ở trong mắt Cao Nham có lẽ Cảnh Ngôn đã là người chết, dù hắn không chết, nếu hắn núp dưới sự bảo vệ của Cảnh gia Đông Lâm thành thì tất nhiên không dám đến Hắc Phong trấn nữa.
Cảnh Ngôn giấu đi lạnh lẽo trong lòng, hắn hít sâu nhìn thẳng Lưu Đại Toàn, hỏi:
- Lưu gia chủ còn có thể đi đường không?
Lưu Đại Toàn kinh ngạc nhìn Cảnh Ngôn, không rõ tại sao hắn hỏi như vậy nhưng đáp ngay:
- Đi được.
Cảnh Ngôn xoay người bước ra khỏi phòng:
- Đi, đi tìm Cao Nham!
Lưu Đại Toàn sửng sốt sau đó cảm kích nhìn bóng lưng Cảnh Ngôn, gã biết Cảnh Ngôn thiếu gia muốn giúp gã đòi lại nữ nhi.
Phủ đệ trưởng trấn ở trong trấn Hắc Phong trấn nhưng Cảnh Ngôn không biết vị trí, có Lưu Đại Toàn dẫn đường giảm bớt thời gian tìm.
Cảnh Ngôn, Lưu Đại Toàn đi hướng phủ đệ trưởng trấn.
Nhiều người trông thấy họ, đám võ giả phỏng đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
- Đó là Cảnh Ngôn của Cảnh gia Đông Lâm thành mà?
- Thật tình, sao hắn lại xuất hiện nữa? Không biết Ngụy gia Đoan Dương thành và trưởng trấn đại nhân Hắc Phong trấn chúng ta đều đang tìm hắn sao?
- Người này gan thật, lúc này còn dám đến Hắc Phong trấn.
- Ha ha, các ngươi không biết. Cảnh Ngôn này và Lưu Hiểu Nguyệt nữ nhi của Lưu mập mạp mê nhau. Nghe nói Lưu Hiểu Nguyệt bị trưởng trấn đại nhân bắt, Cảnh Ngôn sao có thể không trở về cứu nữ nhân của mình?
- Có chuyện đó nữa hả? Cảnh Ngôn có tình có nghĩa quá chứ, vì nữ nhân của mình dám mạo hiểm trở về xem như hảo hán!
- ...
Lúc Cảnh Ngôn mới đến Hắc Phong trấn, Lưu Đại Toàn và hắn đi Thiên Lang trại đàm phán, mọi người cho rằng hai người không thể nào bình an trở về. Nhưng kết quả cuối cùng là Thiên Lang bang bị xóa sổ trở thành lịch sử.
Nhưng lần này trong mắt đám võ giả thì Cảnh Ngôn dữ nhiều lành ít. Dù Cảnh Ngôn mạnh đến đâu cũng không thể nào đối kháng lại trưởng trấn Hắc Phong trấn, huống chi phía sau có gia tộc lớn Ngụy gia. Dù Cảnh Ngôn có bối cảnh cứng nhưng nằm trong Đông Lâm thành, không vươn tay đến Đoan Dương thành được.
Hai hộ vệ mặc giáp đen canh giữ trước cửa phủ đệ trưởng trấn.
Một người thấy Lưu Đại Toàn và Cảnh Ngôn đi tới, cười khẩy nói:
- Là Lưu gia chủ đây mà.
Hộ vệ giáp đen hờ hững liếc qua Cảnh Ngôn rồi thôi, gã không cho rằng võ giả trẻ tuổi đứng bên cạnh Lưu Đại Toàn là võ giả một tháng trước tiêu diệt Thiên Lang bang, danh chấn Hắc Phong trấn.
Lưu Đại Toàn sắc mặt âm trầm hỏi:
- Trưởng trấn có đây không?
Khoảng thời gian này Lưu Đại Toàn dùng đủ mọi cách tìm hiểu tin tức của nữ nhi nhưng không thành công, gã không biết Lưu Hiểu Nguyệt còn trong phủ đệ trưởng trấn hay không.
Hộ vệ mặc giáp kệch cỡm nói:
- Trưởng trấn? Ngươi hỏi trưởng trấn làm gì?
Một hộ vệ khác xua tay đuổi ruồi:
- Mấy kẻ không liên quan cấm không được tụ tập trước phủ đệ trưởng trấn, đi mau!
Lưu Đại Toàn nhìn Cảnh Ngôn đứng bên cạnh, cau mày nói với hai hộ vệ mặc giáp đen:
- Ta muốn gặp trưởng trấn.
Hộ vệ mặc giáp đen không coi Lưu Đại Toàn ra gì:
- Ha ha ha! Ngươi muốn gặp trưởng trấn liền gặp? Ngươi là cái thá gì?
Nếu là trước kia bọn họ thấy Lưu Đại Toàn còn cho chút mặt mũi, dù sao gã có địa vị trong Hắc Phong trấn.
Bây giờ trưởng trấn đại nhân tỏ rõ muốn làm thịt Lưu Đại Toàn, đám hộ vệ này không thèm quan tâm cảm xúc của gã nữa. Có lẽ trưởng trấn đại nhân biết thái độ của họ đối với Lưu Đại Toàn sẽ khen họ hiểu chuyện, làm giỏi, sau đó được lên làm thân tín của trưởng trấn đại nhân thì họ khỏi phải canh cửa nữa.
Nghĩ đến đây hai hộ vệ hưng phấn vô cùng, muốn biểu hiện càng dốc sức.
Lưu Đại Toàn rất tức giận nhưng cố nhẫn nhịn:
- Nhờ các người thông báo một tiếng, nói là Lưu Đại Toàn có chuyện muốn gặp trưởng trấn đại nhân.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lưu Đại Toàn biết bây giờ gã phải cúi đầu trước trưởng trấn Cao Nham, nén giận có cơ may đòi lại nữ nhi.
Hộ vệ mặc giáp không kiên nhẫn, khí thế tăng lên, nói chuyện hùng hổ muốn đánh gã:
- Lưu Đại Toàn, mau cút cho lão tử! Nếu không lão tử cho phế vật nhà ngươi tàn phế luôn!
Hộ vệ khác lười nói nhiều, trực tiếp giơ chân đá Lưu Đại Toàn.
Xem ra muốn đánh Lưu Đại Toàn, Cảnh Ngôn một trận rồi chuyện gì tính sau.
Cảnh Ngôn đứng cạnh Cảnh Ngôn ra tay:
- Chết!
Lưu Quang kiếm chợt lóe, một luồng kiếm quang đen như lưỡi hái thần chết đến từ địa ngục.
Kiếm quang cắt qua không gian phát ra tiếng rít đáng sợ.
Hai hộ vệ trợn to mắt kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn, hai người là võ giả cao cấp, cảm nhận uy năng đáng sợ ẩn chứa trong kiếm quang. Bọn họ đâu ngờ võ giả trẻ tuổi đứng cạnh Lưu Đại Toàn, một võ giả trẻ tuổi không đáng lọt vào mắt họ thế nhưng có thực lực đáng sợ như vậy?
Thực lực mạnh mẽ đến mức nào đây, võ giả cảnh giới Tiên Thiên?
Người này là ai? Trời ạ, không lẽ là Cảnh Ngôn đó? Cảnh Ngôn một mình tiêu diệt Thiên Lang bang?
Hai người chợt đoán ra thân phận của Cảnh Ngôn nhưng đã muộn.
Khoảnh khắc này hai hộ vệ mắt kinh hoàng, há mồm muốn hét ra tiếng hoặc cầu xin Cảnh Ngôn.
Nhưng bọn họ không kịp phát ra âm thanh thì kiếm quang đen đáng sợ tách làm hai xuyên qua người họ. Thân thể và giáp đen trên người hộ vệ tách làm hai.
Lưu Đại Toàn ngây người ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn. Lưu Đại Toàn đến tìm trưởng trấn Cao Nham không hề muốn gây sự, Cảnh Ngôn đi cùng gã, gã biết thực lực của hắn, nhưng gã không muốn làm lớn chuyện.
Nơi này là phủ đệ trưởng trấn! Trưởng trấn là ai? Là quan viên được phủ thành chủ Đoan Dương thành nhâm mệnh, người của hệ thống quan viên. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội người làm quan, nếu không sẽ tai họa ngầm không dứt, Lưu Đại Toàn biết rõ điều đó.
Nên ngay từ đầu Lưu Đại Toàn đã không ôm ý tưởng Cảnh Ngôn báo thù cho gã. Lưu Đại Toàn chỉ muốn dùng thân phận của Cảnh Ngôn tạo áp lực cho trưởng trấn Cao Nham, bắt buộc thả nữ nhi của gã ra. Về sau làm sao thì đi một bước tính một bước.
Bây giờ Cảnh Ngôn trực tiếp ra tay diệt hai hộ vệ mặc giáp của phủ đệ trưởng trấn. Hộ vệ này thuộc vệ đội phủ trưởng trấn, xem như quân đội nhà nước, hộ vệ chiêu mộ tư nhân còn lâu mới bằng.